Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1358 - Mưa Gió Sắp Đến Phù Mãn Lâu (1)



Chương 1358 - Mưa Gió Sắp Đến Phù Mãn Lâu (1)




Nhưng đó chính là nhân duyên tạo hóa của bản thân vị thiếu nữ này, Trần Bình An cứu người nhưng không bù đắp được tâm cảnh một thiếu nữ bèo nước gặp gỡ, vậy thì cũng sẽ không làm.
Liễu Thanh Thanh tuy là khuê nữ đại gia gia tộc không bị gò bó nhiều, từng gặp gỡ rất nhiều sĩ tử tuấn ngạn của Thanh Loan quốc, trong khuê các còn có một loan lung chăn nuôi tinh mị, nhưng mà đối với gia phả tiên sư, tu sĩ trên núi chân chính, nàng vẫn cực kỳ tò mò. Cho nên khi nàng nhìn thấy là một người trẻ tuổi không coi là anh tuấn bao nhiêu, lại khí chất ôn hòa, khúc mắc trong lòng bớt đi chút, nơi đây chung quy là khuê các thiếu nữ, tùy ý người ngoài đặt chân, Liễu Thanh Thanh khó tránh khỏi sẽ có chút không thoải mái, nếu là những võ phu thô bỉ chỉ biết đánh đánh giết giết, hoặc là những kẻ gọi là thần tiên nhìn là biết rắp tâm gây rối, nên như thế nào cho phải?
Trần Bình An ôm quyền tạ lỗi, “Chúng ta hành động này không hợp về lễ, nhưng Liễu lão thị lang cùng thổ địa công Sư Tử viên đều lo lắng cho sức khỏe của Liễu tiểu thư, hy vọng Liễu tiểu thư thứ lỗi. Ta họ Trần, tùy tùng họ Thạch.”
Liễu Thanh Thanh lúc này mới thấy lão giả phía sau tiên sư trẻ tuổi áo trắng đeo kiếm, ánh mắt hắn có chút lạnh lùng, nàng nặn ra một nụ cười, “Trần tiên sư cùng Thạch tiền bối là vì cứu ta mà đến, có thể không câu nệ tiểu tiết, cứ việc thoải mái tay chân tìm kiếm.”
Trong lòng tỳ nữ Triệu Nha có chút mất tự nhiên, tiểu thư cũng thật là, đám người này tùy tiện bái phỏng, suy nghĩ đầu tiên của tiểu thư lại là khuê các của mình có nam tử khác đi vào, không biết thiếu niên áo bào đen kia sau khi biết được có cảm thấy không vui hay không.
Đối với thiếu niên tuấn mỹ hồ yêu biến ảo mà thành kia, Triệu Nha trước kia đương nhiên là cực kỳ sợ hãi, lần đầu tiên gặp mặt, dọa nàng cầm lấy kéo muốn liều mạng với tên hư hỏng tùy tiện xông vào khuê phòng đó, kết quả bị tiểu thư cản lại, trải qua một khoảng thời gian ở chung, Triệu Nha vài lần khuyên bảo tiểu thư không có kết quả, trơ mắt nhìn tiểu thư từ từ tiều tụy, chỉ đành cố nén cực kỳ bi ai trong lòng, cố gắng hầu hạ tiểu thư ăn uống cho thật tốt.
Trần Bình An lấy ra một tấm Dương Khí Thiêu Đăng Phù, bỗng nhiên cháy lên, chỉ là tia lửa không lớn.
Rõ ràng có thể thấy được, hồ yêu quả thật từng tới nơi đây, Trần Bình An cầm lá bùa đi chầm chậm, đi khắp các góc của khuê phòng, phát hiện bàn trang điểm hoàng hoa lê tranh hoa điểu và trên giường, hai nơi này phù lục thiêu đốt hơi nhanh chút.
Trần Bình An từ đầu tới cuối vẻ mặt lạnh tanh.
Liễu Thanh Thanh và Triệu Nha đều là người ngoài lề việc tu hành, nhìn không ra tốc độ lá bùa thiêu đốt mang ý nghĩa gì, hơn nữa một chút khác biệt trong đó, nhãn lực các nàng chưa chắc có thể phát hiện ra được.
Thạch Nhu thì cười lạnh trong lòng, đối với Liễu Thanh Thanh nhìn như thiếu nữ mềm mại đoan trang kia có chút oán thầm, thiên kim tiểu thư xuất thân nhà lễ nghi thì sao chứ, còn không phải đầy một bụng nam xướng nữ đạo.
Trần Bình An đột nhiên nhớ tới một vấn đề nan giải, mình luôn coi Thạch Nhu là nữ quỷ xương khô bị trấn áp sớm nhất, mặc dù thần hồn chuyển vào thể xác tiên nhân, Trần Bình An vẫn quen mang nàng coi là nữ tử. Nhưng có một số thủ đoạn kín đáo liên quan đến câu hồn áp phách, nuôi trồng mầm móng tai họa ở khiếu huyệt, ví dụ tà tu Phi Ưng bảo thai nghén quỷ thai trong lòng Bảo chủ phu nhân, Trần Bình An không am hiểu phá giải phép này, bản thân Thạch Nhu chính là quỷ mị, lại có quá trình luyện hóa thể xác tiên nhân, lại thêm Thôi Đông Sơn âm thầm truyền thụ, Thạch Nhu lại rất quen những con đường âm hiểm này, hơn nữa trực giác càng thêm sâu sắc.
Nhưng Thạch Nhu hôm nay là lấy túi da “Đỗ Mậu” hành tẩu dương gian, sẽ có chút phiền phức.
Liễu Thanh Thanh nếu như cố ý không muốn để Thạch Nhu đụng vào thân thể, chết sống không cho Thạch Nhu hỗ trợ điều tra khí mạch hư thật, một khóc hai quấy ba thắt cổ, sẽ rất khó giải quyết.
Trần Bình An cầm bùa đi đến bên Triệu Nha, lá bùa cũng không khác thường, vẫn chậm rãi thiêu đốt. Triệu Nha cảm thấy thần kỳ, sau khi hỏi, được Trần Bình An cho phép, nàng còn thò tay tới gần lá bùa giấy vàng kia, phát hiện không có chút cảm giác nóng rực. Trần Bình An mỉm cười tới bên cạnh Liễu Thanh Thanh, là bùa còn lại non nửa không nhiều lắm đột nhiên nở rộ ra ngọn lửa to bằng bàn tay, nháy mắt thiêu đốt gần hết.
Trần Bình An hỏi: “Liễu tiểu thư, thiếu niên đó có từng tặng vật đính ước cho ngươi hay không? Liễu tiểu thư có không cẩn thận mang theo trong người hay không?”
Những lời này, nói ra hàm súc mà lại không tổn thương người ta.
Liễu Thanh Thanh muốn nói lại thôi.
Triệu Nha nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, giờ là lúc nào rồi.”
Nhìn ánh mắt đáng thương tràn đầy khẩn cầu của Triệu Nha, Liễu Thanh Thanh chỉ đành xoay người sang chỗ khác, cuối cùng lấy ra một cái túi thơm tơ màu treo trong lòng, thêu một đôi uyên ương.
Trần Bình An hỏi: “Có thể giao cho ta xem thử hay không?”
Liễu Thanh Thanh lắc đầu, không đồng ý.
Triệu Nha cũng nóng ruột muốn chết.
Trần Bình An ánh mắt trong suốt, “Liễu tiểu thư si tình, ta là một người ngoài không dám xen vào, nhưng nếu bởi vậy mà đặt toàn bộ gia tộc vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhỡ đâu, ta là nói nhỡ đâu, Liễu tiểu thư lại nhờ vả không đúng người, ngươi đặt hết tâm tình vào, đối phương lại là có mưu đồ, đến cuối cùng Liễu tiểu thư biết dựa vào đâu? Mặc dù không nói tới chuyện nhỡ đâu cực đoan nhất này, cũng không nói Liễu tiểu thư và thiếu niên người nơi khác đó thật lòng yêu nhau, sông cạn đá mòn, chúng ta chỉ nói một ít chuyện trong đó, một chiếc túi thơm, ta xem một lát, cũng sẽ không giảm bớt chút tình yêu nào của Liễu tiểu thư và thiếu niên kia, lại có thể khiến Liễu tiểu thư yên lòng hơn một chút đối với Liễu thị gia tộc, đối với Sư Tử viên.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận