Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1251: Tụ Tán (1)

Chương 1251: Tụ Tán (1)Chương 1251: Tụ Tán (1)
Chương 1251: Tụ Tán (1)
Trần Bình An vòng ra khỏi quây, bước qua bậc cửa.
Phạm Tuấn Mậu hỏi: "Suy nghĩ xong rồi?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Hy vọng có thể có được cái kết tốt trong năm nay.”
Phạm Tuấn Mậu nhắc nhở vị âm thần họ Triệu khói đen cuồn cuộn, âm sát phiêu đãng kia: "Đừng vẽ rắn thêm chân, âm thầm dò xét động tĩnh trên biển mây, đến lúc đó kẻ chịu khổ là Trần Bình An."
Âm thần gật gật đầu. Nếu nó mượn dùng trận pháp hiệu thuốc, có được tu vi Ngọc Phác cảnh, quả thật có thể quan sát đôi chút đối với biển mây phía trên Lão Long thành, chỉ là linh khí biển mây sạch mà trong, âm thần và trận pháp lại là khí ô sát, hai thứ xung khắc, đánh giáp lá cà, rất dễ dàng dẫn đến biển mây vặn loạn, khiến Trần Bình An luyện chế vật bản mạng kia bị bại trong gang tấc, thương tổn tới đại đạo căn bản.
Phạm Tuấn Mậu đưa tay đè lại Trần Bình An, muốn cưỡi mây đạp gió đi về phía biển mây trên đỉnh đầu.
Trần Bình An đột nhiên hỏi: "Irên sách ghi lại, tiên nhân trước khi luyện đan, sau khi chọn lựa ngày tốt giờ tốt cùng sơn thủy địa thế thuận: lợi, không phải đều nên trai giới tắm rửa thay quần áo, quỳ ôm đan lô, cầu nguyện với thiên địa bốn phương sao?"
Phạm Tuấn Mậu cười lạnh nói: "Ta ở trên biển mây, chính là sơn chủ thân ở thư viện, chân nhân tọa trấn đạo quan, La Hán đặt mình trong chùa miếu, ta chính là thánh nhân biển mây tiểu thiên địa này, tế bái ai? Tế bái bản thân ta à? Trần Bình An ngươi nếu bằng lòng quỳ xuống dập đầu, hại ta ăn một kiếm nữa, ngã cảnh lần nữa, ta thực sự cũng không việc gì, cảnh giới đánh mắt có thể tu bỗ về trở lại, cơ hội cho ngươi dập đầu, chỉ sợ không nhiều."
Trong lòng Trần Bình An hiểu rõ.
Xem ra Thanh Hỗ cung Lục Ung ở Thanh Cảnh sơn kia, tuy là lão tu sĩ Nguyên Anh, nhưng vẫn không được tính là thánh nhân một phương, không thể tùy ý thuyên chuyển sơn thủy khí số phần "địa lợi" này.
Bị Phạm Tuấn Mậu túm vào trong biển mây, Trần Bình An sau khi đứng vững thì nhẹ nhàng giãm giẫãm biển mây dưới chân, không bị sụp đồ tiêu tán, không khác gì con đường lầy lôi bình thường. như lúc trước âm thần xuất khiếu đi xa thuỷ thần miếu, có thể cưỡi gió đứng trên sóng biếc, cảm giác không |ệ.
Phạm Tuấn Mậu phẩy tay áo một cái, trước người Trần Bình An bỗng dưng xuất hiện một chiếc bàn lớn trắng như tuyết mây mù tinh hoa đọng lại mà thành, mặt bàn bóng loáng như gương, mây lành phiêu đãng, tiên khí mờ mịt.
Trần Bình An khống chế vật phương thốn phi kiếm Mười Lăm, vật gang tấc ngọc bài trắng thuần, lơ lửng ở trên cái bàn vuông này, từng món một lấy ra vật phẩm luyện vật ngũ hành chi thủy cần, động tác thong thả, trừ bếp ngũ sắc kim quỹ táo kia Thanh Hồ cung Lục Ung bán cho Trần Bình An với giá năm mươi đồng tiền Cốc Vũ, còn có Phạm Tuấn Mậu lúc ấy lấy Kim Đan của Nguyên Anh lão giao khe Giao Long, đổi cho Trần Bình An thiên tài địa bảo, nhiều tới hơn bốn mươi loại, chỉ riêng đan sa đã có mười hai loại, để trong tình huống giai đoạn khác nhau, hỏa hậu khác nhau, lần lượt điều chế thủy lửa, trung hoà ngũ hành.
Trần Bình An không nhanh không chậm, khiến Phạm Tuần Mậu nhìn mà thấy hơi bực bội, sao rề rà quá thé. Phạm Tuấn Mậu bóp một cái, mang một chiếc ngọc bội Lão Long Bố Vũ bội trong tay đập lên bàn mây,"Ngươi muốn luyện hóa khối Thủy Tự Ấn kia, làm chất liệu phụ trợ quan trọng nhất, phải đuổi kịp phẩm cấp thủy tỉnh, bằng không sẽ trở thành gánh nặng, chiếc Lão Long Bội này, là thủy tỉnh tốt nhất trước mắt ta có thể tìm được, tuổi xấp xỉ với Lão Long thành, hấp thu không ít thủy vận tinh hoa của biển mây. Ngươi đừng nói chuyện tiền với ta, giống với rượu thuốc viên Kim Đan lão giao tiểu luyện kia, là Phạm Tuấn Mậu ta đặt cược, ngươi nếu nhất định phải nói tới tiền. cũng được. khối ngoc bôi này, coi như ta bán rẻ cho ngươi, ba mươi đồng tiền Cốc VũI"
Trần Bình An mỉm cười nói: "Là ngươi luôn nói chuyện tiền với ta đúng không."
Phạm Tuấn Mậu sắc mặt cổ quái, hiếm hoi có phần không đủ tự tin, nói: "Ngươi thực sự yên lòng yên dạ nhận lấy một chiếc Lão Long Bố Vũ Bội quý trọng như vậy? Đây chính là vật cổ xưa cung phụng hương khói ngàn năm trong từ đường Phù gia, rất đáng giá! Ba mươi đồng tiền Cốc Vũ mà thôi, còn liên quan đến vật bản mạng ngươi luyện hóa ra phẩm tướng cao hay thấp, vậy mà ngươi cũng không muốn bỏ tiền?"
Trần Bình An liếc nhìn cô một cái, Đây chỉ là một trong những khoản bồi thường giá trên trời của Phù gia, ngươi chẳng qua chỉ là giúp đỡ qua tay, đã muốn kiếm ba mươi đồng tiền Cốc Vũ? Xem ra mấy ngày tết gần đây ngươi sống vất vả quá ha, chuyện ngươi giảm cảnh giới, ta nhắm chừng không đơn giản là từ Nguyên Anh trở xuống Kim Đan đơn giản như vậy thôi đâu. Như thế nào, ngang ngửa với ta bị Thôn Kiếm Chu tốn thương đến căn bản? Phạm Tuấn Mậu ngươi cắn nuốt biển mây chữa thương, hiệu quả hẳn là không quá rõ rệt, nhưng vì bể sung thủy tinh biển mây xói mòn đến trong khí phủ của ngươi, lại rất tốn tiền, đúng không?”
Phạm Tuần Mậu tức giận nói: "Trần Bình An ngươi thật sự không ngốc."
Trần Bình An cuối cùng lấy ra chiếc Thủy Tự Án kia, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn mây.
Phạm Tuấn Mậu nhìn thật sâu cái ấn riêng nho nhỏ,"Ngươi thật muốn luyện hóa vật ấy? Về sau bản mạng tương liên, nếu ngươi lại lấy nó kiềm ấn sông ngòi thủy vận, sẽ thương tổn tới đại đạo tu vi của mình. Đương nhiên, nếu không làm chuyện ngu xuẫn đó. lấy án này làm vât bản mạng ngũ hành chi thủy, chuyện mở phủ rất có ích, người bình thường nỗ ra một giếng nước, nhiều nhất là một ao nước, ngươi lại có hy vọng mở ra một hồ nhỏ, ngươi lập tức linh khí chảy ngược thể phách, càn quét khiếu huyệt các nơi, tình cảnh hiểm trở bị một ngụm chân khí thuần túy kia ăn mòn, quả thật có thể thoải mái giải quyết."
Trần Bình An gật đầu trầm giọng nói: "Chính là chiếc Thủy Tự Ấn này!"
Trần Bình An vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc Lão Long Bố Vũ Bội kia, cảm giác có chút quen thuộc, nhíu nhíu mày, ngắng đầu nhìn về phía Phạm Tuấn Mậu,"Đây là thủy tinh? Tồn tại tinh hoa thế gian thủy mạch thủy vận ngưng tụ thành thực chát?"
Ánh mắt Phạm Tuấn Mậu lạnh như băng, cười lạnh nói: "Sao, sợ ta hại ngươi? l"
Trần Bình An lắc đầu, do dự một lát, lấy ra ngọc giản Thủy thần nương nương tặng cho, nắm ở lòng bàn tay,"Vật này cũng là thủy tinh?"
Vật này vừa xuất hiện, biển mây xung quanh như thông linh đều nhảy nhót hẳn lên, như một đám con nít thèm thuồng mứt hoa quả tò he. Vẻ mặt Phạm Tuấn Mậu trở nên ngưng trọng, chưa đưa ra đáp án, quay sang hỏi: "Ngươi từ đâu mà có được vật này?"
Trần Bình An cười nói: "Vậy là đúng rồi, hình như so với chiếc Lão Long Bố Vũ Bội cỉa từ đường Phù gia thì nó còn tốt hơn.”
Ánh mắt Phạm Tuần Mậu lại lần nữa nóng rực hẳn lên, đây là lần thứ hai. Lần đầu tiên, là nghe nói Trần Bình An có Kim Đan đại yêu cảnh giới thứ mười hai, cô đã đứng ở phía trước hiệu thuốc bồi hồi không đi.
Chỉ là lần này Phạm Tuấn Mậu nhanh chóng áp chế cơn thèm nhỏ dãi lai ép mua ép bán thì không dám, ghé sát vào một chút, đánh giá ngọc giản bị Trần Bình An che lấp hơn phân nửa chữ triện, trong suốt lấp lánh, hào quang lưu chuyền, cô nhìn cho đã ghiền một chút là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận