Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 808: Trên Đỉnh Quế Hoa Đảo (1)

Chương 808: Trên Đỉnh Quế Hoa Đảo (1)Chương 808: Trên Đỉnh Quế Hoa Đảo (1)
Chương 803: Trên Đỉnh Quế Hoa Đảo (1)
Câu hỏi theo sát sau đó của Phạm nhị, thường thường đều rất thiên mã hành không (1) "Trần Bình An ngươi còn phải ăn đất sao? Có ngon như ăn cơm không? Kệ đi, chỉ cần có thể qua cơn đói là được! Chỉ bằng ngươi dạy ta loại bùn đất nào ăn ngon một chút, sau này ta ở nhà trước khi bị phạt chịu nhịn đói, trên đường đến từ đường sẽ kiếm một nắm lớn bùn đất!"
(1) Thiên mã hành không: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp
"Ngươi có thể từ đầu tới đuôi chỉ dựa vào một mình mình, nung ra một món đồ sứ sao? Trần Bình An, về sau thời điểm ta đã làm lễ thành nhân, ngươi nhất định phải tặng ta một món đồ sứ a, chén rượu ly trà những vật nhỏ loại này là được, không cần quá câu nệ, chỉ cần là thứ có thể để cho người ta nhận được là bộ dáng phôi thô tạo thành, để ta tiện khoe khoang cùng họ, nói đây là bằng hữu của ta tự tay làm, bọn họ nhất định kinh ngạc, cho bọn họ thèm thuông."
"Giếng trời là cái gì vậy? Khi gió thổi mưa rơi tuyết rơi phải làm sao? Giếng trời mà đối diện với cái ao, bên trong có thể nuôi cá rùa tôm cua không?”
Trần Bình An nhất nhất trả lời Phạm Nhị, cuối cùng cười nói một câu để cho Phạm Nhị rất hào hứng,"Ta có người bạn tốt tên là Lưu Tiện Dương, hiện tại có thể đã có tiền đồ, đã một mình đi Bà Sa châu địa phương xa như vậy, đặt bẫy làm cung tiễn đều là hắn dạy ta, về sau sẽ giới thiệu hai người các ngươi làm quen a.”
Phạm Nhị ở bên kia như gà con mỗ thóc, vẻ mặt chờ mong.
Hắn đã bắt đầu tính toán tương lai có một ngày Trần Bình An mang theo Lưu Tiện Dương đăng môn làm khách, phải sắp xếp chỗ ở cho hai người bọn họ như thế nào, mỗi ngày uống rượu gì ăn đồ ăn gì, đi chơi chỗ nào ở Lão Long thành...
Sau lại Phạm Nhị thiếu mát một ngày không tới hiệu thuốc bắc Khôi Trần.
Hoàng hôn hôm nay, hiệu thuốc bắc sớm đóng chặt cửa, Trần Bình An cùng Trịnh Đại Phong ở nhà giữa phía sau viện tử, ăn một bàn lớn đồ ăn do một vị phụ nhân làm, thật ra Trịnh Đại Phong muốn dựa vào tư sắc của mình, để cho vị tỷ tỷ kia không thu tiền, để cho hắn trước mặt ở Trần Bình An được mở mày mở mặt, nhưng không làm sao được phụ nhân lục thân không nhận, chém đỉnh chặt sắt, một đồng tiền cũng không thể thiếu.
Trịnh Đại Phong một tay cầm đũa, một tay cầm chén, dùng bữa uống rượu hai tay không nhằm lẫn, thuận miệng hỏi: "Ngươi cả ngày cùng Phạm gia tiểu tử tán gẫu mấy chuyện linh tinh, thú vị chứ?”
Trần Bình An ăn nhỏ nuốt chậm đồ ăn trên bàn, sau khi buông chiếc đũa xuống thì nói,"Thú vị chứ."
Trịnh Đại Phong cười nhạt, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được chủ động mở miệng,"Ta rời khỏi Ly Châu Động Thiên mới một thời gian ngắn như vậy, ngươi đã vớt được nhiều bảo bối như thế? Sao mà làm được vậy, nói ta nghe? Có phải một đường đạp phân chó rồi vồ trúng đại vận hay không?”
Trần Bình An đỡ một câu,"Không quen thân ngươi."
Trịnh Đại Phong liếc mắt nói: "Vậy quen thân với Phạm Nhị?"
Trần Bình An nói: "Thân hơn so với ngươi."
Trịnh Đại Phong nghiến răng nghiền lợi,"Lão nhân nguyện ý bán Mùng Một trân quý đã lâu cho ngươi, đối với ngươi thật không tệ."
Trần Bình An lần này không phản bác cái gì.
Nếu đã phá công mở miệng trước, Trịnh Đại Phong sẽ không cần mặt mũi gì nữa, lại hỏi,"Ngươi và Tôn Gia Thụ gã thông minh kia mỗi người đi một ngả rồi sao?"
Trần Bình An gật gật đâu.
Trịnh Đại Phong cười nói: "Tôn tử này rất nhiều tiền, không vãn hồi được chút nào sao? Làm bằng hữu với hắn, cho dù là bạn uống rượu, về sau đến Lão Long thành, bảo đảm tiểu tử ngươi ăn uống không lo."
Trần Bình An lắc đầu nói: "Cũng đành vậy thôi.”
Do dự một chút, Trần Bình An bổ sung thêm: "Con người Tôn Gia Thụ không xấu, nhưng có một số việc, không đủ phúc hậu, nếu ta là thương nhân, không dám cùng hắn thực hiện những vụ mua bán lớn. Bởi vì con người hắn như thế, đối với ai đều có định giá, đại khái giá trị bao nhiêu tiền, khi nào thì nên làm vụ làm ăn gì, Tôn Gia Thụ hiểu rất rõ ràng, nếu như nói đến cuối cùng, dù cho quan hệ có tốt đến máy cũng chỉ là làm ăn mà thôi, ai có thể cam đoan hắn không bán đứng người khác để kiếm tiền? Nhưng mà có thể ta đã nhìn sai hắn, hiểu lầm hắn, cũng mặc kệ thế nào, Tôn Gia Thụ như thế nào, không còn liên quan đến ta nữa."
Trịnh Đại Phong cười nói: "Hắn không đơn giản giống như ngươi suy nghĩ vậy đâu, đương nhiên cũng không kém cỏi như ngươi tưởng. Về sau người này sẽ rất đáng gờm, hôm nay ngươi bỏ lỡ hắn, vừa là tổn thất của Tôn Gia Thụ, cũng là tổn thất của tiểu tử ngươi. Nếu ngươi không tin, chúng ta chờ xem.”
Trần Bình An hỏi: "Ngươi nói tốn thất về tiền tài?" Trịnh Đại Phong một chân dẫm lên trên ghế dài,"Nếu không thì là gì? Thiên hạ người đến người đi, mưu đồ cái gì? Danh, không phải tiền? Tu vi, không phải tiền? Đều là tiền."
Trần Bình An cười nói: "Chỉ là tiền, vậy càng không quan hệ."
Trịnh Đại Phong biết ngụ ý của Trần Bình An, luyến tiếc tiền, cũng đành lòng bỏ được tiền nhất, nhìn như mâu thuẫn, thực ra không mâu thuẫn, xét đến cùng, đại đạo dưới chân mỗi người nhất là người tu hành nằm ở chỗ hai chân trái phải cân bằng, chỉ cần làm được điểm này, cho dù nhảy cóc về phía trước, cũng có thê đi đến đỉnh chúng sơn.
Từng sóng vai đồng hành, lại phân đường mà đi, chưa chắc chính là Trần Bình An cùng Tôn Gia Thụ có phân chia cao tháp, tốt xáu khác biệt, chỉ là khác đường mà thôi.
Trên thực tế, về tâm tính thiếu niên trước mắt, Trịnh Đại Phong đã nhìn thấu triệt, nhưng chỉ là "nhân chi tỳ sương ngã chi cam di" (2) mà thôi, Lý Nhị thích, hắn thì không thích, nhưng không thích thì không thích, không thể không thừa nhận, Trần Bình An có thể một bước đi tới hôm nay, đều là đạo lý này. Còn nữa, trên đời này có mấy người có thể làm Truyền đạo nhân cho Trịnh Đại Phong hắn?
(2) Giá trị của một vật đối với mỗi người là khác nhau, đối với người là thạch tín, đối với ta là đường mật
Lão nhân có thể làm, nhưng mà không muốn, chỉ thừa nhận quan hệ thầy trò, không muốn cân nhắc càng nhiều hơn ở chữ đạo này. Trần Bình An chưa chắc nguyện ý, nhưng thế sự vô xảo bát thành thư, chính là thú vị như vậy.
Trịnh Đại Phong không tự chủ được nghĩ tới một ít cảnh tượng chỗ sâu xa, có chút đã gần gũi tận mắt nhìn thấy, có chút tạm thời còn cách hơi xa, hán tử thấy hơi chán nản, quyết định chấm dứt cuộc đối thoại còn nhạt nhẽo không bằng một bàn đồ ăn mùi vị mặn mà này, nói: "Năm văn tiền thiếu của ngươi, trước khi ngươi ngồi lên Quế Hoa Đảo, ta nhất định trả lại cho ngươi, khẳng định công đạo. Lần này ta phá cảnh, cũng sẽ nhất tịnh tính tiền với ngươi. Nếu lão nhân không nói rõ ràng chuyện Hộ đạo nhân, ta lại không cảm thấy mình là Hộ đạo nhân của ngươi, ta đây coi như không có việc này, ít nhất với Trần Bình An ngươi là như thế." Trần Bình An không ý kiến, gật đầu đáp ứng.
Trịnh Đại Phong cầm lấy ống điều cũ, bắt đầu nuốt mây phun sương, hút thuốc lá rời lâu ngày, thói quen thành tự nhiên, cảm thấy không tệ chút nào, khó trách lão nhân thích món này nhất.
Trịnh Đại Phong ánh mắt hoảng hốt.
Lúc trước phá vỡ biển mây, Trịnh Đại Phong thiếu chút nữa muốn làm một chuyện vĩ đại trong vòng một ngày phá cả hai cảnh, sau đó Trịnh Đại Phong thấy được một màn phong cảnh phía trên biển mây.
Khiến cho hắn đánh mất ý niệm trong đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận