Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 947: Chia Tay (4)

Chương 947: Chia Tay (4)Chương 947: Chia Tay (4)
Chương 947: Chia Tay (4) Trần Bình An lấy ra một tắm phù lục màu vàng từ trong phương thốn vật, cùng với cây Tiểu tuyết trùy, ngồi xếp bằng, một tay cầm bút, một tay giữ lấy lá bùa, được Lục Đài chỉ điểm, bắt đầu lần đầu tiên thử vẽ ngược lại Dương Khí Thiêu Đăng phù, bởi vì tâm cảnh không ổn định, cuối cùng thất bại, Lục Đài cũng không nói gì thêm, Trần Bình An hít sâu một hơi, lại lấy ra lá bùa, thế mà vẫn là thất bại trong gang tấc, cái này đối với Trần Bình An sau khi luyện quyền mà nói, là chuyện cực kỳ hiếm thấy. Chỉnh bản thân Trần Bình An cũng hơi ngơ ngác.
Lục Đài thở dài một tiếng.
Bởi vì một mảnh vỡ tâm kính bên trong tâm cảnh Trần Bình An đang dao động.
Lục Đài dứt khoát lấy ra chiếc trúc phiến, nhẹ nhàng quạt, cũng không thèm nhìn tới Trần Bình An, mỉm cười nói: "Không cần gặp chuyện gì cũng đều đặt mình vào hoàn cảnh người khác, phải học được cách đứng ngoài sự việc."
"Không cần sốt ruột vẽ bùa, nhiều năm như vậy bao nhiêu đau khổ cũng đã trải qua, những tiểu tử kia hẳn là không ngại chờ thêm trong chốc lát."
Lục Đài quạt quạt thanh phong, giúp hạng lộng tán đi hết những âm phong mây mù, dương khí vô hình một lần nữa thầm thấu qua đám mây đen che phủ trên đỉnh đầu, chậm rãi nói: “Đợi cho chuyện bên này giải quyết xong, ta sẽ trực tiếp đi tới trúc lâu tìm bảo chủ phu nhân kia, Trần Bình An, ngươi không cần ởi theo ta, bởi vì ta muốn ngươi giúp ta đánh tan mây đen này, cùng với một ít vật âm tiềm tàng nơi chỗ tối, đạo hạnh có thể sẽ không rất thấp. Bên chỗ ta ngươi không cần lo lắng."
Trần Bình An ừ một tiếng. Lục Đài ngửa đầu nhìn phía bầu trời,"Đại khái có thể xác định chân tướng, Phi Ưng bảo máy chục năm âm thịnh dương suy, là có người phía sau màn cố ý gây ra, chính vì để cho vị bảo chủ phu nhân trời sinh thân cực âm kia dựng dục ra một đầu quỷ anh trăm năm khó gặp, từ bên trong tâm hồn cô gái sinh ra, cần hao phí mấy năm thời gian, lấy khí huyết cùng nguyên khí cô gái làm thức ăn, mà không phải phụ nhân bình thường mang thai mười tháng, tục ngữ có cái gọi là tâm hoài quỷ thai, tức là nói loại tình huống này, vị bảo chủ phu nhân kia không phải người trong tu hành cho nên nguyên khí không đủ, lúc này mới có các cổ quái của Phi Ưng bảo, vì để duy trì tính mạng của nàng, chỉ chờ quỷ anh phá tâm mà ra, chính là thời điểm phụ nhân chết đi hơn nữa nghiệp chướng quá sâu, phụ nhân sau khi chết hồn phách quá nửa là không cần hy vọng xa vời được an bình, khi còn sống, sống không bằng chết, đến khi chết đi, chết không bằng sống, thật sự là thê thảm."
Trần Bình An chau mày.
Lục Đài chậm rãi nói: "Căn cứ máy bản Đạo gia điển tịch ghi lại trong Tàng thư lầu nhà của ta, thứ dơ bản này vừa ra đời, sẽ có được tu vi lục cảnh, có chút khó chơi, tụ tán không chừng, trừ phi một kích tất sát, nếu không rất khó tiêu diệt, nó ham mê cắn nuốt nội tạng người sống, nếu không có người trói buộc, không cần trăm năm, chỉ cần để nó gây tai họa cho vài toà thành trì, ăn luôn máy chục vạn nhân, là có thể thuận thuận lợi lợi chen thân vào Nguyên Anh cảnh. Quỷ anh vốn rất khó bắt giết, như vậy một Địa tiên quỷ anh, chỉ sợ không có ba vị Địa tiên liên thủ đuổi giết, căn bản đừng hy vọng xa vời có thê diệt trừ, một tu sĩ Nguyên Anh cảnh đi một mình tới, chủ động tìm đến cửa, chẳng khác gì trở thành miếng môi ngon cho nó." Lục Đài cười lạnh nói: "Bút tích cỡ này, ở Trung Thổ Thần Châu không coi là cái gì, nhưng đặt tại Đồng Diệp Châu này, xem như rất lớn."
Sau đó Lục Đài không lại nói thêm cái gì, tay cầm trúc phiến, thanh phong quất vào mặt.
Trần Bình An lặng lẽ một lát, nhẹ giọng nói: "Có thể tiếp tục vẽ bùa."
Lục Đài liếc mắt nhìn Trần Bình An bên cạnh mình, cười CƯỜI.
Lúc này đây cuối cùng đã thành! Trần Bình An lau mồ hôi trên trán, muốn thu lại tấm Âm Khí Chỉ Dẫn phù, Lục Đài vẻ mặt ngơ ngác, Làm cái gì vậy?"
Trần Bình An đáp: "Lá bùa tài chất không cao, chỉ là lấy ra để luyện bút..."
Lục Đài đưa tay đoạt lấy tắm phù lục, tức giận nói: "Ngu mà phát tức, chỉ là một đám tiểu tử, một tắm phù lục này là dư rồi, nếu tốn hơn nữa, nói không chừng dẫn tới chúng nó tham luyến, tiếp tục lựa chọn ở lại giữa khe hở âm dương, làm loại cô hồn dã quỷ, ngược lại là chuyện xấu."
Trần Bình An gật gật đầu, trước tiên đưa cây Tiểu tuyết trùy cho Lục Đài, trước khi lấy ra lá bùa, hỏi: "Vậy tám Minh Phủ Bãi Đô phù của ngươi. dù sao cũng phải phá vỡ giới tuyến Âm Dương, không giống với tám Chỉ dẫn phù đơn giản của ta cho nên tài chất có phải càng tốt càng linh nghiệm hay không?”
Lục Đài muốn nói lại thôi, không nói gì nữa.
Trần Bình An đã biết được đáp án, trực tiếp lấy ra một tắm phù tài chất màu vàng.
Lục Đài không đưa tay tiếp lấy, hỏi: "Đáng giá sao?"
Trần Bình An gật gật đầu.
Lục Đài lắc đầu nói: "Ta cảm thấy không đáng."
Trần Bình An quay đầu nhìn những đứa nhỏ xếp thành hai dãy nơi chân tường, quay đầu nhếch miệng cười với Lục Đài, ánh mắt kiên định,"Ngươi chỉ cần dùng lá bùa này là tốt rồi, nhưng mà ngàn vạn đừng vẽ sai là được.”
Lục Đài thở dài một tiếng, trước tiên nhắm mắt một lát, trịnh trọng nghiêm túc nín thở ngưng thần, lúc này mới mở mắt ra, nắm chặt Tiểu tuyết trùy, vẽ Bãi độ phù trên lá bùa màu vàng, đây là phù lục độc môn của Âm dương gia Lục thị Trung Thổ Thần Châu, vẽ hình một chiếc cô thuyền, trên thuyền có lão ông chống sào, hai bên đều có một chuỗi chữ triện cổ xưa. Trần Bình An tin tưởng lá bùa Lục Đài vẽ, quay đầu nhìn phía những đứa nhỏ.
Từng có người ở Dương gia cửa hàng, nghe được hai chữ "Không đáng”.
Trần Bình An nhìn những đứa nhỏ này, giống như là nhìn hơn mười máy bản thân mình, đang chờ đợi một đáp án.
Sau một lát, Lục Đài cười nói: "Đại công cáo thành!"
Lục Đài trả lại cây Tiểu tuyết trùy, sau đó hai người đứng dậy, Trần Bình An cầm lấy tám Âm Khí Chỉ Dẫn phù, sau khi rót vào trong đó một luồng chân khí thuần túy, phù lục linh quang tràn đầy, ánh sáng mềm nhẹ, so với Dương Khí Thiêu Đăng phù, là hai loại quang cảnh hoàn toàn khác nhau, quả nhiên, sau khi Chỉ dẫn phù chương hiển, những đứa trẻ dưới chân tường này liền tỉnh tỉnh mê mê ngắng đầu, si ngốc nhìn phía phù lục trong tay Trần Bình An, tràn ngập nhớ nhung cùng vui mừng.
Lục Đài ném lá bùa màu vàng Minh Phủ Bãi Độ phù về hướng vách tường thi hài cuối hạng lộng, phù lục dán trên tường, bốn phía khung phù lục đều xuất hiện một kim tuyến, khu vực trung tâm lá bùa bắt đầu tiêu tán, kim tuyến không ngừng khuếch trương ra bên ngoài, cuối cùng xuất hiện một khung cửa kim sắc.
Lục Đài để cho Trần Bình An cầm trong tay Chỉ dẫn phù đi hướng đại môn kia, bước chân phải chằm chậm.
Những hài đồng vật âm đều đứng lên, đi theo Trần Bình An đi phía trước chỉ dẫn phương hướng, cùng nhau đi về cuối hạng lộng cuối.
Lục Đài ngồi trên bậc thang nơi cửa viện, một tay nâng má, nhìn phía bóng lưng Trần Bình An.
Trần Bình An dựa theo chỉ dặn cảu Lục Đài, nhẹ nhàng đặt Âm Khí Chỉ Dẫn phù ở trong đại môn, tựa như vừa vặn ở phía trên ngạch cửa, phù lục huyền đình bát động.
Hơn mười đứa nhỏ vật âm trước sau đi vào trong đó, có người sôi nổi, có người lắc lư, còn có đứa nhỏ lớn hơn một chút nắm tay đứa nhỏ ít tuổi hơn.
Sau khi chúng nó lục tục ởi vào đại môn, đột nhiên toàn bộ đầu đều chụm vào phía sau cửa, cười với thiếu niên áo bào trắng đứng ở ngoài cửa.
Chúng nó tuy là vật âm, giờ khắc này khuôn mặt tươi cười, cũng là thiên chân sáng lạn như thường. Lục Đài nhìn không thấy thần sắc vẻ mặt Trần Bình An.
Nàng là nam tử mặc thanh sam, thật ra vốn tên là "Lục Đài”, đài nghĩa là cao cao nâng lên, coi như đối nghịch cùng lão tổ tông "Lục Trầm" kia.
Nàng chỉ nhìn thấy Trần Bình An đang phát tay chia tay cùng những đứa nhỏ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận