Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1494 - Điều Đắc ý Nhất Nhân Gian (4)



Chương 1494 - Điều Đắc ý Nhất Nhân Gian (4)




Ngụy Bách chỉ về phương xa, "Từ nơi này đến Long Tu hà, lại đến Thiết Phù giang, nó có thể tự do di chuyển, ta sẽ nói một tiếng với hai vị hà bà, giang thần, sẽ không hạn chế sự tu hành của nó."
Cao Huyên thật ra có chút do dự.
Hắn và vị sơn nhạc chính thần Đại Ly này trước kia chưa bao giờ gặp mặt, sao có thể yên tâm?
Con cá chép màu vàng được lão tổ tông dự đoán là có hy vọng vượt qua long môn trung thổ, hóa thành một chân long.
Ở trên đại đạo, lòng người yếu ớt, đủ loại tính kế ùn ùn kéo đến.
Cao Huyên đã là ăn nhờ ở đậu, vậy nếu bị người khác mạnh tay cướp đi đại cơ duyên, thì hắn phải đành chịu, chấp nhận xuôi theo đại thế, trái lại đạo tâm sẽ càng thêm kiên định, hăng hái trong nghịch cảnh là viên đá mài tâm tính tốt nhất.
Nhưng nếu bị người khác tính kế, mất đi phúc duyên vốn thuộc về mình, vậy không chỉ tổn hại một con cá chép màu vàng, mà còn làm đại đạo của Cao Huyên xuất hiện thiếu sót và lỗ hổng.
Ngụy Bách mỉm cười nói: "Không sao, chờ ngày nào đó ngươi nghĩ thông suốt rồi thả nó ra nuôi cũng không muộn."
Ngụy Bách muốn xoay người rời đi.
Lão tổ Cao thị đột nhiên đến từ Phi Vân Sơn, xuất hiện ở bên cạnh Cao Huyên nói với hắn rằng: "Hãy nghe lời Ngụy tiên sinh, trăm lợi mà không có một hại."
Cao Huyên thấy lão tổ tông nhà mình hiện thân, liền không còn do dự, mở rương trúc lấy ra giỏ long vương, để cá chép màu vàng vào trong khe nước.
Cá chép vàng vui sướng vẫy đuôi một cái, nhanh chóng bơi về phía hạ du.
Cao Huyên ngồi xổm ở bên bờ, cầm trong tay sọt cá trống rỗng, lẩm bẩm nói: "Thực sự là ‘Chuồng cũi bó buộc mãi, rốt cục được về nhà.”
————
Triệu Diêu năm đó ngồi lên xe trâu rời khỏi Ly Châu động thiên là dựa theo sắp xếp của ông nội, đi về phía một môn phái tu đạo ở ngay sát biển lớn phía tây của Bảo Bình châu.
Chỉ là đang đi nửa đường thì hắn gặp thiếu niên giữa trán có nốt ruồi, tự xưng là Tú Hổ.
Cuối cùng Triệu Diêu giao ra ấn chữ Xuân mà tiên sinh tặng, bởi vì đối phương là Quốc sư Thôi Sàm của Đại Ly Quốc.
Học thục trong trấn nhỏ, giữa những người đồng lứa, chỉ có Triệu Diêu hắn đi theo tiên sinh nhiều nhất, mấy người Lý Bảo Bình, Tống Tập Tân dù khiến Triệu Diêu bội phục không thôi, trong chuyện này cũng không bằng hắn.
Triệu Diêu đi đường du lịch, dựa vào một môn bí pháp tu đạo, cùng với hai món đồ vật tiên gia mà Thôi Sàm trao đổi, tặng cho hắn nên có thể gặp dữ hóa lành.
Chỉ là cuối cùng Triệu Diêu tới gần tòa động phủ tiên gia kia, xe trâu đã đến chân núi, Triệu Diêu thân thể lẫn tinh thần mỏi mệt lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ, vứt bỏ xe trâu, cởi bỏ trói buộc cho con trâu, một mình tiếp tục đi về phía biển lớn hướng tây, cuối cùng tìm được một cửa ra tiên gia trong truyền thuyết, ngồi đò đi về hướng đảo nhỏ thần tiên cô lập giữa biển, lại đổi sang một con đò khác, tiếp tục tiến về phía Trung Thổ Thần Châu, dù sao toàn bộ Bảo Bình châu, đò vượt châu chỉ có bên Lão Long thành mới có, hơn nữa đa số là thương thuyền Đảo Huyền sơn, bởi vậy Luyện khí sĩ Bảo Bình châu muốn đi tới Trung Thổ Thần Châu thì chỉ có thể sử dụng biện pháp giống như Triệu Diêu, lần lượt sử dụng các đợt đò khoảng cách ngắn trên biển của môn phái tiên gia.
Chỉ là sau khi đi được hơn phân nửa hành trình, chiếc đò tiên gia mà Triệu Diêu ngồi gặp phải kiếp nạn, bị loại phi ngư nào đó kết thành đàn che ngập tầm mắt, giống như đàn châu chấu xông tới đụng nát, Triệu Diêu và đại đa số mọi người rơi xuống biển, có một số người chết ngay tại chỗ, Triệu Diêu dựa vào một món pháp bảo hộ thân mà tránh được một kiếp, nhưng mà biển lớn mờ mịt, hình như vẫn chỉ còn một con đường chết, sớm hay muộn cũng mất mạng trong bụng cá.
Hai gã tu sĩ Kim Đan trên thuyền muốn ngự phong chạy trốn, một người xông về phía trận hình phi ngư phía trước, kết quả tuyệt vọng chết trong đàn phi ngư đông đúc nhìn không thấy điểm cuối, tan xương nát thịt, một người còn lại cảm thấy không ổn, sức cùng lực kiệt, chỉ đành hạ thấp độ cao, trốn xuống nước biển.
Triệu Diêu ngồi trên một mảnh vỡ lớn của con đò, tay bám chặt cái bọc, không biết trôi nổi bao lâu, cảm giác toàn thân tiều tụy, sống không bằng chết.
Rốt cuộc không thể tiếp tục chống chọi được nữa, Triệu Diêu ngất đi, ngã từ mảnh gỗ lớn xuống biển, dựa vào một chút linh quang cuối cùng của pháp bảo hộ thân mà trôi theo dòng nước
Khi Triệu Diêu mở to hai mắt thì phát hiện mình nằm trên một cái giường, đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, là một căn nhà tranh rộng rãi mà đơn sơ, trong nhà chỉ có bốn bức tường sách, tràn đầy quyển sách ố vàng, hầu như làm cho người ta khó mà đi qua.
Triệu Diêu đã gầy như da bọc xương đứng dậy, phát hiện cái bọc của mình ở trên giường.
Hắn mở ra xem xét, bên trong hình như không thiếu cái gì, mới trút được gánh nặng.
Dọc theo con đường “núi sách” cao cỡ nửa người, Triệu Diêu đi ra khỏi nhà tranh, đẩy cửa ra, xung quanh rộng lớn thoáng đãng, phát hiện nhà tranh được xây trên đỉnh một ngọn núi, đẩy cửa là có thể thấy biển.
Triệu Diêu còn nhìn thấy đỉnh núi có một thanh kiếm không vỏ cắm nghiêng nghiêng vào, vẻ ngoài loang lổ rỉ sét, ảm đạm không có ánh sáng.
Triệu Diêu đi đến bên cạnh vách núi đen, kinh ngạc nhìn xuống vực sâu không thấy đáy.
Vào thời điểm Triệu Diêu chuẩn bị tiến thêm một bước, bên cạnh liền vang lên một giọng ấm áp, "Trời không tuyệt đường người, ngươi thất vọng với bản thân như vậysao?"
Hai mắt Triệu Diêu mờ đi vì đẫm lệ, quay đầu nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao dong dỏng, đang trông về phía biển lớn.
Lúc ấy vẫn Triệu Diêu vẫn còn là một thiếu niên trẻ tuổi lau đi nước mắt, đột nhiên hỏi: "Tiên sinh chắc hẳn là thế ngoại cao nhân, có thể thu ta làm đệ tử không? Ta muốn học tập thuật pháp tiên gia!"
Nam nhân lắc đầu cười nói: "Ta chưa bao giờ bái sư, cũng không thu đệ tử, sợ phiền toái. Ngươi điều dưỡng thân thể cho tốt rồi ta sẽ tiễn ngươi đi."
Triệu Diêu hỏi: "Đây là nơi nào?"
Nam nhân cười nói: "Nhân gian, nếu không thì còn có thể là nơi nào?"
Triệu Diêu có lẽ là vò đã mẻ không sợ rơi vỡ, hoặc tâm trạng tuyệt vọng hết mức, không khách khí truy hỏi: "Ta muốn biết, đây là nơi nào ở nhân gian?!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận