Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1680: Lòng Người Bị Giam Cầm Trong Rào Cản (4)

Chương 1680: Lòng Người Bị Giam Cầm Trong Rào Cản (4)Chương 1680: Lòng Người Bị Giam Cầm Trong Rào Cản (4)
Tất cả hành động của con cá chạch này và Cố Xán, thậm chí là những người được gọi là thiên chi kiêu tử trẻ tuổi như Lữ Thái Tang, Nguyên Viên ở trong mắt Lưu Chí Mậu chẳng qua cũng chỉ là mấy đứa trẻ con chơi trò chơi tập làm người lớn, nói chuyện lớn tiếng một chút, ném vỡ nhiều đồ sứ một chút đã thật sự cho rằng ông trời là thứ nhất, ta là thứ hai. Nhưng Lưu Chí Mậu không những không cảm thấy như vậy không tốt, mà ngược lại lại cho rằng như vậy mới tốt, sẽ có nhiều kẻ đần si mê cái gọi là nắm đấm cứng hơn, chỉ bằng hỉ nộ mà đã dùng nắm tay non nớt giết người, suy cho cùng cũng chỉ dựa vào việc có bao nhiêu hòn đảo, dựa vào uy thế của lão tổ tông sư môn, cũng không dựa vào thực lực bản thân, như vậy đáng để Lưu Chí Mậu cảm thấy lo lắng sao? Vậy thì cái ghế dựa phía dưới mông Lưu Chí Mậu sẽ ngồi càng chắc chắn hơn thôi.
Chỉ tiếc là lại có thêm một người từng trải như Lưu Lão Thành tới.
Đã sinh Lưu Chí Mậu, tại sao còn có Lưu Lão Thành?
Lúc không có ta ở đây, Lưu Chí Mậu chỉ có thể cảm thán như vậy.
Sở dĩ việc phải hạ thấp, khiêm tốn trước mặt trên vãn bối trẻ tuổi này không phải do tình cảnh chung ép buộc sao? Không phải do khối Ngọc bài, không phải do thiết ky Đại Ly, không phải do Trung bộ Bảo Bình Châu thay đổi bất ngờ sao?
Tuy nhiên điểm khác biệt lớn nhất giữa Trần Bình An và những người khác chính là hắn ý thức được rất rõ những thứ này, hơn nữa mỗi tiếng nói, hành động đều như đang tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc nào đó khiến cho Lưu Chí Mậu cảm thấy rất kỳ lạ.
Hơn nữa lúc nói những câu này, những việc nhỏ không ngừng tụ lại thành quy tắc, sau khi dần dần tra ra manh mối thì Lưu Chí Mậu đã tình nguyện tin phục.
Lưu Chí Mậu đột nhiên tức giận đến mức bật cười nói: "Trước có Lưu lão tổ, sau có Trần tiên sinh, xem ra ta thật sự không hợp để ở lại Hồ Thư Giản rồi, dọn nhà, dọn nhà thôi, cây chuyển thì chết người chuyển thì sống. Nếu Trần tiên sinh thật sự có thể xin được một lệnh bài Bình an vô sự cho ta, vậy thì ta chắc chắn sẽ có lễ trọng gửi tặng coi như lời cảm ơn!" Trần Bình An không quá để tâm, những lời này chưa chắc đã là nói dối, nhưng người nói nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là người nghe cũng không thể quá tin tưởng, thế sự vô thường, hôm nay người nhiệt tình, cũng không có nghĩa ngày mai không châm biếm.
Ngay cả Tằng Dịch bản tính thiện lương cũng lầm lối, nghĩ nhầm rằng Trần Bình An là người tốt, để thiếu niên có thể yên tâm dựa dẫm, sau đó bắt đầu mong chờ về tương lai tươi đẹp sau này, bảo vệ đạo nhân, thầy trò, tu sĩ Ngũ cảnh, đại đạo cũng có thể, đến lúc đó nhất định phải leo lên đảo Mao Nguyệt lần nữa, lại gặp lại sư phụ và tổ sư tâm địa ác độc kia lần.
Nhưng có lẽ cả đời này Tằng Dịch cũng không biết, chút thay đổi tính cách này của y thật sự khiến cho tiên sinh phòng sổ sách ở phòng cách vách khi đối mặt với "đại tu sĩ" như Lưu Lão Thành tâm lặng như nước, trong lúc nhất thời, trong lòng Trần Bình An có một chút sợ hãi.
Mà vốn dĩ cuộc đời y có thể sẽ gặp khó khăn, lại suýt chút nữa đi xuống dốc lần nữa.
Thậm chí Trần Bình An có thể dự đoán trước rõ ràng, nếu thật sự như vậy, một ngày nào đó trong tương lai y tỉnh ngộ, Tằng Dịch sẽ oán trời trách đất, hơn nữa sẽ cực kỳ khảng khái.
Duy chỉ không biết, Tằng Dịch lúc ở bên trong tình thế không thể tiếp tục lựa chọn, ngay cả cửa ải Trần Bình An nhất định phải vượt qua cũng không qua được, như vậy dù có những cơ hội khác, đổi thành những cửa ải khác phải qua thì thật sự có thể vượt qua được sao?
Dựa vào vận may, dựa vào số mệnh sao? Hay dựa vào mắt xanh của đại nhân vật tăng lên?
Trần Bình An chưa bao giờ nghĩ cách đối nhân xử thế của mình nhất định sẽ phù hợp với nhân sinh của Tằng Dịch.
Tuy nhiên hầu hết mọi người đều có những khốn cảnh như vậy, gọi là "không có lựa chọn khác". Trân Bình An cũng không phải ngoại lệ.
Quê nhắn hắn là một trấn nhỏ, cửa hàng thuốc bắc Dương gia chính là lựa chọn duy nhất của Trần Bình An. Cuối cùng mẫu thân hắn cũng rời đi.
Khói bếp lượn lờ bên trong ngõ Nê Bình, cũng chỉ có một người phụ nữ tình nguyện mở cửa sân ra, đó từng là lựa chọn tốt nhất trong lúc Trần Bình An cực khổ, bây giờ lại biến thành lựa chọn tệ nhất.
Khi xưa bộ Hám Sơn quyền phổ là lựa chọn duy nhất của thiên niên giày rơm khi ấy.
Cũng may cho tới tận ngày hôm nay, Trần Bình An vẫn cảm thấy đó là lựa chọn tốt nhất.
Cuộc sống thường là vậy, nhiều khi vốn dĩ không có lối đi nào là đúng hay sai, tốt hay xấu, ông trời chỉ muốn đẩy người ta tiến về phía trước.
Tất cả những gì một người có thể làm khi ấy cũng chỉ là bước đi trên con đường duy nhất dưới chân kia.
Chỉ khi bước qua rồi, mới có cơ hội có lối rẽ để đi, mới có cơ hội biến đường hẹp quanh co và cầu độc mộc thành dương quan đại đạo.
Lúc thấy Tằng Dịch đi theo con đường này, rồi sau đó trông thấy tâm tính thiếu niên thăng trâm, Trần Bình An lại cảm thấy bất đắc dĩ lần nữa, thậm chí mệt mỏi.
Biết chỗ sai thì có thể thay đổi, cải thiện rất nhiều.
Hóa ra chuyện khó khăn thật sự không phải là sửa, mà là biết.
Cố Xán vốn là như vậy, mà Tằng Dịch tình tình khí cực đoan, có chừng mực cũng sẽ phạm sai.
Ngoại lệ duy nhất là hiện tại Tằng Dịch vẫn còn non yếu cả về tu vi và tâm tính, vậy nên mới có cơ hội từ từ hoàn thiện.
Trân Bình An sẽ không giảng đạo lý của mình với Tằng Dịch, mà sẽ dạy y những nhận thức cơ bản về thế giới này, chỉ cần biết nhiều hơn thì trong tay sẽ như cầm một cây dù, cây dù giấy dầu trong mưa gió cũng có thể tránh được chút mưa gió. Nếu chỉ giảng đạo lý với thiếu niên mà không chỉ ra sự phức tạp của thế giới thì cũng chỉ như cho Tằng Dịch thêm một cái sọt, làm cái sọt cho y đeo, sau đó Trần Bình An đang không ngừng dùng sức nhét đồ vào trong đó, chẳng những không giúp cho bước đi của Tằng Dịch ngày một thuận lợi hơn mà còn phải chịu thêm gánh nặng đi về phía trước, chỉ càng ngày càng mất sức hơn.
Đạo lý này có nói hay không thì cũng phải trả giá rất nhiều.
Kiến thức cất vào trong sọt chưa chắc đã là chuyện tốt.
Trên thế gian này, chữ nghĩa có sức mạnh, chữ nghĩa hội tụ thành học vấn thì sẽ có trọng lượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận