Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 569: Đó là thời tiết tốt của nhân gian (1)

Chương 569: Đó là thời tiết tốt của nhân gian (1)Chương 569: Đó là thời tiết tốt của nhân gian (1)
Chương 569: Đó là thời tiết tốt của nhân gian (1)
Mãi đến sau khi Trần Bình An luyện quyền ở trúc lâu, tiểu đồng áo xanh mới thay đổi ý tưởng, vùi đầu khổ tu, đối với một ngự giang thủy xà thẳng như ruột ngựa mà nói, suy nghĩ không phức tạp, hắn chỉ không muốn gặp ai đều bị một quyền đánh chết, lại càng không muốn bị Trần Bình An lão gia tử chân đất vượt qua cảnh giới, như vậy thật mất mặt.
Thiên đại địa đại, chúng ta anh hùng hào kiệt lăn lộn giang hồ, mặt mũi lớn nhất!
Trong trúc lâu, lão nhân chân trần song chưởng ôm ngực, quan sát thiếu niên cuộn mình trên đất, đau đón đến cơ nhục toàn thân đều đang phát ra tiếng vang đậu tương bạo liệt, trước đó lão nhân hai mươi tám quyền thần nhân nổi trống thức, đánh vào hai mươi tám tòa khí phủ đại môn của Trần Bình An, đánh cho Trần Bình An trở nên thảm đạm tựa như sắp hấp hồi.
Lão nhân cười lạnh nói: "Mới hai mươi tám quyền mà thôi, đã giống như người chết rồi, thật sự là khó coil Không chịu được ba mươi quyền, ba cảnh này sẽ không tính ba cảnh thiên hạ mạnh nhất!"
Trần Bình An đây người huyết tinh khí căn bản bát chấp cãi lại, dựa vào Dương lão nhân truyền thụ hô háp phun nạp, cùng với trong cơ thế mình tìm được chân khí tựa như hỏa long kia, cộng thêm A Lương nói là "Vô số kiếm tiên sờ soạng mà ra" mười tám đình vận khí pháp môn, ba yếu tố cùng nhau, mới kham nổi để cho mình cắn răng hứng lấy hai mươi tám quyền của lão nhân.
Lão nhân một cước đá ra, đá trúng phía sau lưng Trần Bình An, Trần Bình An cả người đập vào trên tường, nặng nề ngã xuống đất, khí hải vốn thật vất vả mới ổn định lại được, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, lại lần nữa gây sóng gió, Trần Bình An nằm ở trên đất như là cừu bị động kinh.
Lão nhân cười to nói: "Một gã võ phu thuần túy, muốn đứng sừng sững giữa các đỉnh quần sơn, dựa vào cái gì? Phải dựa vào một hơi, cứng rắn hao chết những Luyện khí sĩ có thể tùy ý mượn linh khí thiên địa! Khẩu khí này của ngươi, nếu chịu chút đau khổ nhỏ, sẽ đánh mắt năng lực ra quyền, còn muốn co đầu rút cổ để chữa thương lấy hơi? Người ra quyền sẽ cho ngươi cơ hội này sao? Cho nên Trần Bình An ngươi tích góp từng tí một xuất ra một hơi cái, còn xa xa không đủ!"
Đau khổ nhỏ.
Trần Bình An máu me đẩầy mặt căn bản không nói nổi một câu để phản bác.
Lão nhân tuy ngoài miệng ác độc, khả năng nói móc mỉa cực độc, nhưng mà nếu võ đạo đại tông sư từng có sinh tử chi chiến cùng lão nhân, hoặc là thần tiên trên núi bị thương nặng, bị mất mạng trên tay lão nhân, nhát định sẽ cảm thấy khó tưởng tượng, lão nhân trừ quyền pháp thông thiên ra, lại chính là có tiếng mắt cao hơn đỉnh.
Lúc đỉnh phong, lấy thân phận một võ phu mười cảnh duy nhất Đông Bảo Bình châu, chỉ bằng một bộ nhục thân, một đôi nắm tay tung hoành khắp tam châu! Trước khi ra quyền, lão nhân không báo họ danh, sau khi ra quyền, cũng không báo thân phận, đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng, đánh một trận rồi bước đi, không cần thận đánh chết ai, nhóm đồ tử đồ tôn có lá gan có bản lãnh, cứ việc tìm hắn báo thù là được, cho dù ngươi là mười người trăm năm vây âu, mặc pháp bảo ngươi xuất hiện nhiều lần tính tẫn cơ quan, hắn một mực dựa vào hai đám mà tiếp lấy!
Lúc ấy, tam châu chỉ biết vị thần nhân vô danh này tính tình cổ quái, cực ít đối thủ hạ bại tướng lấy làm tôn trọng, cho dù là một vị đối thủ lực lượng ngang nhau, lão nhân cũng vẫn không xem ra gì, càng thêm chưa từng có suy nghĩ trong đầu sẽ nhận đồ đệ.
Lạc Phách Sơn trúc lâu này rất có huyền cơ, lão nhân họ Thôi mỗi ngày có thể thanh tỉnh một canh giờ, hôm nay theo từng bước từng bước trở về đỉnh phong, trong một nửa thời gian đều có thể đủ duy trì đầu não tỉnh táo. Vị gia gia của quốc sư Đại Ly Thôi Sàm này, sau khi từ đỉnh phong rơi vào đáy cốc, đã sớm hoàn toàn mát đi hảo cảm đối với gia tộc, năm đó bởi vì một chuyện của tôn tử, từng bị gia tộc đám con cháu nhà rùa nịnh nọt tổn thương đến thấu tim, càng không có chút tình hương khói, hôm nay đến Lạc Phách Sơn, mỗi ngày sống ở trúc lâu, thường thường đứng ở lầu hai trông về sơn thủy phía xa, lão nhân bắt đầu hơi thích mảnh đất thanh tịnh thế này, không chỉ đơn giản vì trúc lâu là phúc địa của mình.
Ngụy Bách đi đến bên ngoài trúc lâu, vừa vặn nghe được lão nhân gầm lên giận dữ,"Trần Bình An, nằm như vậy là sao hả! Không đứng lên nổi thì cũng phải bò lên!"
"Ngươi cũng biết cuộc đời này lão phu đi xa, ra quyền giết người đả thương người vô số, người duy nhất kính trọng, là ai chăng? !”
"Là một võ phu tám cảnh hôm nay ta đã quên cả tên, người này gần chết tới nơi, bị lão phu một cước dẫm nát mặt, võ nhân tám cảnh trước khi chết, kiệt lực nâng lên nắm tay, đâm lão phu đệ một quyền bình sinh cuối cùng, cho dù một quyền kia đã yếu ớt còn không bằng đàn bà trẻ nhỏ, nhưng mà một quyền đó, cũng là một quyền mà toàn bộ võ nhân mười cảnh trên đời này, thậm chí là truyền thuyết võ thần mười một cảnh, cũng muốn tôn trọng bội phục!”
"Một quyền kia, mới là nơi thần ý chân chính mà ta học võ phu!"
Phành phành phành từng đợt tiếng đánh kịch liệt, dễ dàng thấy được là Trần Bình An sau khi thật vất vả đứng dậy, lại bị đánh cho nhiều lần đập lên trên vách tường.
"Trần Bình An, đến tiếp nào! Chút đau đớn xem bằng cái rắm, nếu ngươi là thằng đàn ông, vậy thì mau đứng hẳn lên ăn tiếp một quyền nữa..."
Lão nhân im lặng một lát, sau đó bỗng nhiên giận dữ, hùng hùng hồ hổ, nhiều ngôn ngữ mắng chửi người, thật ra đều là học được từ thiếu niên ngõ Nê Bình. Hóa ra tiếng lòng Trần Bình An thiếu chút nữa bị chặt đứt.
Làm quá hóa làm ló.
Trần Bình An không muốn chịu thua, không chỉ dựa vào khẩu khí kia mạnh mẽ chống đỡ, thậm chí trong lúc vô ý vận dụng "tâm khí" hư vô mờ mịt, tiếp đó sau khi bị lão nhân một quyền đánh bay, tâm khí bị hạ xuống thấp, là khoảnh khắc giữa lằn ranh sinh tử, cái này cũng là lần ngoài ý muốn đầu tiên của lão nhân sau khi giáo quyền.
Lão nhân ngoài miệng không khoan dung không buông tha sớm ngồi xổm người xuống, nhanh chóng một chưởng che ngực thiếu niên, cúi đầu nhìn lại, là một khuôn mặt ngăm đen thống khổ đến vặn vẹo của thiếu niên, còn một cánh tay đặt ở trên ngực thiếu niên, nắm chặt nắm tay, thuần túy là động tác theo bản năng.
Lão nhân vươn một bàn tay khác, nhẹ nhàng cầm thiếu niên da thịt tách ra, lộ ra nắm tay bạch cốt, phá lệ lộ ra một chút thần sắc hiền lành, nhẹ giọng cười nói: "Tiểu tử, không tệ. Quyền chiêu ở chỗ thực tháp, quyền ý ở chỗ hư cao, quyền pháp ở chỗ sâu trong lòng, ngươi đã đi tới con đường võ đạo chân chính."
Chỉ là vào lúc này, không biết là trong mộng hay là mơ hò, Trần Bình An lâm bảm những lời thô tục mắng chửi người.
Lão nhân ngần người, không giận mà lại cười, "Tiểu tử thúi."
Ngày hôm sau, Trần Bình An đã cứng rắn chịu hai mươi chín quyền mới chết ngắt.
Chuyện thứ nhất sau khi Trần Bình An tỉnh lại chính là gian nan đi đến lầu hai, hỏi một câu,"Lần sau là ba mươi quyền, ta sẽ không bị ngươi đánh chết chứ?"
Lão nhân ở phòng trong mở mắt ra, Không đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận