Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1522 - Sơn Thủy Như Trước (6)



Chương 1522 - Sơn Thủy Như Trước (6)




Đổng Thủy Tỉnh cũng không từ chối, cứ vậy mà thu lấy chiếc Vô sự bài kia đi, cẩn thận cất vào trong ngực.
Chiếc Thái bình vô sự bài này, hiện giờ nói nó có giá trị không thể đong đếm cũng không quá đáng.
Toàn bộ bản đồ rộng lớn của phương Bắc ở Bảo Bình châu, không biết có bao nhiêu đế vương, dòng họ tiên sư, dã tu trên núi cùng sơn thuỷ thần chỉ mong có được một cái.
Hứa Nhược trêu ghẹo nói: "Nghe nói nhạc phụ tương lai của ngươi đi đến Đồng Diệp Châu, trên đường quay về Bắc Câu Lô châu từng xuất hiện ở trấn nhỏ quê này, ngươi có nhân cơ hội đi thăm không?"
Đổng Thủy Tỉnh có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Chờ ta biết được tin tức thì Lý thúc thúc đã rời khỏi trấn nhỏ."
Hứa Nhược cười hỏi: "Có muốn biết kình địch Lâm Thủ Nhất của ngươi hiện giờ lăn lộn ở thư viện Sơn Nhai như thế nào không?"
Đổng Thủy Tỉnh gật đầu nói: "Muốn biết."
Hứa Nhược cười mà không đáp.
Đổng Thủy Tỉnh gọn gàng dứt khoát hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Hứa Nhược đưa tay ra, lấy một vò rượu gạo phía sau quầy, nói: "Chưa đột phá trung ngũ cảnh, nhưng mà đã nổi danh ở kinh thành Đại Tùy, nếu ngươi không cố gắng, chờ Lâm Thủ Nhất trở thành thần tiên trung ngũ cảnh, sẽ liên tục có các đợt cơ duyên rơi vào tay hắn, có khả năng động ngón tay sẽ thu về mấy chục vạn lượng bạc trắng, rất dễ dàng giúp hắn đi sau mà về đích trước."
Đổng Thủy Tỉnh do dự một chút, "Đương nhiên ta không muốn bại bởi Lâm Thủ Nhất, nhưng mà có một số việc không phải cứ cố gắng là làm được."
Hứa Nhược cười cười, mang theo bầu rượu đứng lên, nói: "Có tốt hơn không, nhiều tốt hơn thiếu, rất nhiều việc nhìn như tiền không thể giải quyết, xét đến cùng vẫn là tiền không đủ nhiều."
Đổng Thủy Tỉnh đứng dậy theo, "Vì sao đến tận giờ tiên sinh vẫn còn chưa nói với ta ý nghĩa chân chính của xa đao nhân, chỉ là dạy ta thuật kinh doanh?"
Hứa Nhược cười ha hả hỏi ngược lại: "Chỉ là?"
Đổng Thủy Tỉnh vẫn cảm thấy khó hiểu.
Hứa Nhược cũng không nói thêm cái gì, rời khỏi cửa hàng.
Đổng Thủy Tỉnh thu dọn những thứ còn lại trên bàn, đóng cửa xuống núi đi về phía thành mới của quận Long Tuyền.
Người trẻ tuổi tự nhận một thân toàn mùi tiền, trong màn đêm, đi sớm về khuya.
————
Long Tuyền kiếm tông, tông chủ Nguyễn Cung mới thu hơn mười đệ tử ký danh, cuối cùng để cho những đỉnh núi vắng ngắt có thêm chút sức sống.
Còn chuyện Thánh nhân Nguyễn Cung cũng sẽ thu mấy người làm đệ tử nhập thấ, trong lúc nhất thời mọi người đều nghị luận.
Sở dĩ có đệ tử tạm thời ký danh ở Long Tuyền kiếm tông, đây là nhờ gia tộc Tống thị của Đại Ly coi trọng chú kiếm đại sư Nguyễn Cung, triều đình đặc biệt chọn lựa ra mười hai bé trai bé gái tư chất tuyệt hảo, lại để cho một ngàn kỵ binh tinh nhuệ hộ tống trên đường, đưa tới dưới chân đỉnh núi Long Tuyền kiếm tông.
Nguyễn Cung lúc ấy đang mở lô rèn kiếm, nên không lộ diện, là một thanh niên mặc áo bào đen vừa mới đột phá Kim Đan cảnh không bao lâu phụ trách đối nhân xử thế, biết được thanh niên mặc áo bào đen này là một vị Địa tiên Kim Đan cảnh hàng thật giá thật, trong mắt bọn nhỏ đều tỏa ra ánh sáng cực nóng, thật ra tên tuổi Nguyễn Cung Thánh nhân, được kỵ binh tinh nhuệ Đại Ly đảm nhiệm hỗ trợ, hơn nữa cái danh hàng đầu của Long tuyền kiếm tông đã sớm làm cho những đứa nhỏ này khắc sâu ấn tượng trong lòng.
Con đường tu hành trong truyền thuyết, trở thành tiên nhân trên núi, thật ra tràn ngập hung hiểm và bất ngờ, nếu có thể gia nhập vào Long Tuyền kiếm tông, được Nguyễn Thánh nhân chọn trúng, cuối cùng trở thành đệ tử nhập thất, thì mang ý nghĩa ít nhất sẽ dễ dàng bước vào ngũ cảnh thần tiên.
Trong đội ngũ mười hai người, một người trong đó được giám định là Tiên Thiên kiếm phôi cực kỳ hiếm thấy, tất sẽ nuôi dưỡng được phi kiếm bản mạng.
Ngoài ba người có tư chất Địa tiên, tám người còn lại đều là nhân tài có hi vọng trở thành trung ngũ cảnh.
Bởi vậy có thể thấy được, gia tộc Tống thị của Đại Ly đã là tận hết sức lực giúp đỡ Nguyễn Cung.
Sau khi mười hai người tới đây, Nguyễn Cung bởi vì còn đang đúc kiếm, chỉ rút thời gian lộ mặt một lần, đại khái xác định tư chất tu hành của mười hai người xong liền giao cho vài vị đệ tử đích truyền tiến hành truyền đạo, kế tiếp sẽ là một quá trình không ngừng chọn lọc, đối với Long Tuyền kiếm tông mà nói, có tư chất trở thành Luyện khí sĩ không mới chỉ là bước đầu, đối với Nguyễn Cung, thiên phú tu đạo và tâm tính lại càng thêm quan trọng hơn.
Những người này sau khi lên núi mới biết được thì ra Nguyễn Tông chủ còn có một người con gái tên là Nguyễn Tú, thích mặc y phục màu xanh, để tóc đuôi ngựa, làm cho người ta liếc mắt một cái liền cảm thấy khó quên.
Một ít thiếu niên lại cảm thấy trong lòng nhảy nhót không thôi, chỉ là không dám thể hiện tâm tư ra ngoài.
Những người hiểu biết ít trong Long Tuyền kiếm tông đều thích gọi Nguyễn Tú là đại sư tỷ.
Nguyễn Tú đối xử với ai cũng rất tốt tính, nhưng cũng sẽ không đặc biệt thân thiết với ai, nói chuyện với bọn họ vài lần vẫn không có biện pháp thay đổi, nên cứ để mặc cho người khác gọi nàng là đại sư tỷ.
Lâu ngày, trong những đệ tử kia, có một ít người đã thể hiện tài năng, có một ít người đã chậm rãi cảm giác được mình đang tới gần giới hạn của thiên phú, phát hiện đại sư tỷ là người kỳ quái nhất trong sơn môn vốn đã kỳ quái này.
Vị đại sư tỷ này, tới bây giờ vẫn không có ai nhìn thấy nàng tu hành, mỗi ngày hoặc là ru rú trong nhà, hoặc là ở cấm địa kiếm lô, giúp tông chủ rèn sắt đúc kiếm, bằng không thì sẽ đi dạo trên các đỉnh núi, ngoại trừ bản sơn tông môn Thần Tú Sơn, cùng với vài đỉnh núi có khoảng cách hơi xa, vùng núi lân cận Thần Tú Sơn, ba ngọn núi Bảo Lục sơn, Thải Vân phong cùng Tiên Thảo sơn nàng đều đi hết, mà mọi người về sau mới biết được ba ngọn núi này là sư môn thuê lại từ người nào đó ba trăm năm, thật ra cũng không thực sự thuộc về Long Tuyền kiếm tông.



Bạn cần đăng nhập để bình luận