Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1801 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (17)



Chương 1801 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (17)




Con ngựa gầy đã nhanh chóng khỏe mạnh lại từ lâu rồi, nhưng chủ nhân của nó vẫn gầy gò như trước.
Có một ngày, Trần Bình An dắt ngựa đi dọc theo một con đường đất và đi qua cánh đồng hoa cải dầu dài vô tận.
Trần Bình An dừng bước chân lại, con ngựa cũng tâm linh tương thông mà dường như là cùng lúc dừng móng ngựa.
Trần Bình An ngồi trên bờ ruộng, con ngựa đang lang thang bên cạnh.
Trần Bình An gãi đầu, tháo hồ lô dưỡng kiếm, nhấp một ngụm rượu rồi nâng hồ lô dưỡng kiếm lên: "Tề tiên sinh, người thật sự đã không còn nữa rồi. Ta còn tưởng có thể gặp lại người một lần nữa."
Trần Bình An cười nói.
Cũng tốt, nhìn tình cảnh thảm hại của mình, nói không chừng còn không có tư cách để làm tiểu sư đệ của Tề tiên sinh nữa, đúng không?
————
Đã từng có một năm nọ vào một đêm mưa gió, trên một con đường ở vách núi hiểm trở.
Sau khi một Bạch lão gia dẫn theo tỳ nữ tạm biệt một thiếu niên, ông đã cắt đứt một cái đuôi của tỳ nữ.
Trên con đường núi, một nho sĩ trung niên với hai bên thái dương hơi trắng xuất hiện, mỉm cười chờ đợi.
Khi đó, Bạch lão gia mỉm cười nói: “Được lắm, đã cất công đến tìm ngươi, nhưng ngươi không xuất hiện nên ta cũng không ôm hy vọng, thế mà ngươi lại tự mình tìm đến.”
Đại hồ yêu ăn mặc trông giống như phu nhân trong cung đang run rẩy, chủ động tránh xa hai người bọn họ, tạo ra một khoảng cách khá lớn.
Trước khi nho sĩ áo xanh tách ra khỏi Bạch Trạch, hắn nhẹ nhàng đưa một quả cầu nước ngưng tụ từ tinh hoa của thủy vận cho Bạch Trạch, cười nói: “Mấy năm sau, có thể là hai, ba năm, có thể là bốn hoặc năm năm, thời gian cụ thể thì hiện tại ta không dám nói chắc chắn, cho nên làm phiền Bạch lão gia rảnh rỗi hãy xem giúp, sau khi xem xong Bạch lão gia hãy đưa ra quyết định."
Bạch Trạch hơi bối rối, nhưng vẫn gật đầu đồng ý và nhận lấy món đồ đó.
Bởi vì vị nho sĩ này chính là Tề Tĩnh Xuân.
Họ đã đến Trung Địa Thần Châu, trên bờ sông gần thành Bạch Đế, cho nên Bạch Trạch nói với đại tế tửu của học cung Lễ Ký: "Ta muốn xem một chút nữa."
Trên hòn đảo cô đơn ngoài khơi đó.
Sau khi đưa mắt nhìn Triệu Diêu rời đi.
Nho sĩ trung niên đưa cho thư sinh đắc ý nhất thiên hạ một chén nước, cười nói: "Tiên sinh, ngươi đã cực kỳ thất vọng với nhân gian, vậy thì ta muốn cùng ngươi đánh cược một ván."
Thư sinh cười nói: “Người khác không thể, nhưng ta có thể đánh cược với Tề Tĩnh Xuân ngươi.”
Vì vậy, sau khi Tề Tĩnh Xuân rời đi, thư sinh cũng không hề gặp vị đại tế tửu của dòng họ Thánh Á nữa.
Hắn cũng phải chờ xem.
Cuối cùng, sau lần gặp mặt cuối cùng ở Thái Y quốc cũng là lần chia tay cuối cùng.
Tề Tĩnh Xuân mỉm cười và nói với một thiếu niên, ta sẽ đánh quyền với ngươi một lần cuối cùng.
Thiếu niên tung nắm đấm.
Tề Tĩnh Xuân ở một bên nhàn nhã ra quyền, trong lòng chậm rãi nói: "Tiểu sư đệ, vất vả rồi. Xin lỗi vì ta đã tự mình đặt một gánh nặng lớn như vậy lên vai ngươi."
Lúc đó, thiếu niên vừa ra quyền vừa đau lòng.
Hắn ta không hề biết rằng Tề tiên sinh, người mà hắn ta kính trọng nhất, cũng đã rơi nước mắt, trong lòng tràn đầy tội lỗi.
————
Mùa xuân này.
Trung Thổ Thần châu.
Bạch Trạch rời khỏi Hùng Trấn lâu và chủ động đi đến Văn miếu chính thông của Nho gia.
Thư sinh đắc ý nhất thế giới cầm kiếm đi khắp du ngoạn nơi, phong lưu vô song, bất cứ kiếm tiên nào trong thiên hạ cũng không thể so sánh được.
Còn ở Bảo Bình châu, có một chàng trai trẻ ngồi trên lưng ngựa thực sự đã ngủ quên.
Hoa trên đồi núi lại nở, tiên sinh chậm rãi trở về.
————
Trên đường trở về phía bắc.
Trần Bình An dừng ngựa trên đỉnh một ngọn núi vô danh, bởi vì hắn định tìm một bến đò tiên gia gần đó, ngồi thuyền trở về quận Long Tuyền Đại Ly, hắn nhân cơ hội cuối cùng khi mặt trời vẫn còn đang chiếu sáng trên cao, chiếu lên những thẻ tre đã rất lâu rồi hắn chưa lật ra, bao gồm những mảnh tre từ con cháu của Thanh Thần sơn, Kỳ Đôn sơn, cũng như những mảnh tre xanh bình thường trên núi và những cây tre tím từ của những hòn đảo trong hồ Thư Giản.
Ngọn núi gần đó hình thế nhấp nhô, nhưng trong núi có một Trà Mã cổ đạo dành cho thương nhân, sau khi vào núi loáng thoáng có một số thương nhân đang vội vã đi qua đi lại lên đường.
(Trà Mã cổ đạo: là một con đường mòn huyền thoại nằm sâu trong những dãy núi ở Tứ Xuyên vốn dùng để vận chuyển trà và ngựa liên thông Trung Quốc với Tây Tạng.)
Trần Bình An cố tình chọn một con đường nhỏ có ngã rẽ, đi bộ vài dặm dọc theo sườn núi, đến đỉnh núi để phơi những tấm tre của mình.
Sau khi lật hết các mảnh tre ra, Trần Bình An ngồi xổm một bên, ngơ ngẩn xuất thần.
Nghĩ đến việc nợ nần chồng chất thật sự khiến hắn muốn vỡ cả đầu.
Trần Bình An nhấp một ngụm rượu, không ngừng tự an ủi bản thân rồi quay trở lại quận Long Tuyền, dưới sự điều hành của Ngụy Bách, giờ đây hắn ta đã là một đại địa chủ ở đó rồi, cũng có thể tỏ ra rộng rãi, một vài khoản nợ bên ngoài đã là gì cơ chứ.
Trần Bình An xoa xoa má, nhớ tới đao lý tiền bạc là vật ngoài thân, quân tử thì nên sử dụng tiền một cách khôn ngoan... Trần Bình An tự tát vào má mình, hắn thật sự cho rằng mình là một thiện tài đồng tử sao?
Sau đó Trần Bình An quay người nhìn lại, một lão nho sĩ mà hắn đã gặp trên đường đi đang đứng ở phía xa, thở hổn hển, khi nhìn thấy hắn, thì sợ hại cứ như gặp phải kẻ điên, đang định quay người đi xuống núi.
Khi đó Trần Bình An cưỡi ngựa đi ngang qua lão nho sĩ và thư đồng, nhìn bước đi và hơi thở đều là người bình thường, đương nhiên, nếu như đối phương là một cao thủ, có thể che giấu kín kẽ thì Trần Bình An sẽ không cố ý truy lùng thêm.
Thiếu niên thư đồng đang gánh đồ trên lưng không đi cùng với lão nho sĩ, có lẽ lão nho sĩ muốn một mình leo lên cao để làm thơ, sau khi biểu đạt rõ suy nghĩ trong lòng của mình xong sẽ lập tức trở về, tiếp tục lên đường.
Đương nhiên, cũng có thể ông ta là một đại tu sĩ thân tàng bất lộ, khoác trên mình bộ y phục của nho sĩ, coi Trần Bình An như một con cừu béo, muốn tới đây giết người cướp hàng?
Trần Bình An không quan tâm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận