Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1433 - Bái Phỏng (3)



Chương 1433 - Bái Phỏng (3)




Trần Bình An rời khỏi nơi phong thủy bảo địa số một số hai thư viện này, Vu Lộc một mình ở học xá, mới giờ này thôi nhưng trong phòng đã tắt hết đèn, Trần Bình An gõ cửa không do dự.
Vu Lộc nhanh chóng xỏ vội giày ra mở cửa, cười nói: “Khách ít đến khách ít đến.”
Sau đó Vu Lộc xoay người đi châm đèn, Trần Bình An giúp đóng cửa lại, hai người ngồi đối diện.
Trong phòng Vu Lộc, trừ một ít đồ vật học xá chuẩn bị sẵn cho học sinh thư viện, ngoài ra có thể nói trống không không có vật nào khác.
Đây là Vu Lộc.
Như trong lòng không có bất cứ vướng bận gì.
Thân là thái tử điện hạ một đại vương triều, sau khi mất nước, vẫn không tranh với đời, cho dù là đối mặt Thôi Đông Sơn một trong các đầu sỏ gây nên sự việc, vẫn không có mối hận khắc cốt như Tạ Tạ.
Về điểm này, Vu Lộc có phần giống với võ điên Chu Liễm xuất thân hào phiệt.
Trần Bình An năm đó trên đường đi tới thư viện Đại Tùy, phần nhiều là hắn và Vu Lộc hai người thay phiên gác đêm, một người trước nửa đêm một người sau nửa đêm, nếu là người gác trước nửa đêm chưa buồn ngủ, sẽ ngồi ở cạnh lửa trại, thật ra cũng không có gì để tán gẫu, thường thường sẽ là Trần Bình An luyện tập đứng cọc kiếm lô hoặc là sáu bước đi cọc, nếu như đứng cọc, Vu Lộc sẽ tự mình ngây người cho hết thời gian, nếu là đi cọc, Vu Lộc sẽ nhìn một lát.
Vu Lộc không uống rượu.
Trần Bình An cũng không uống rượu, đưa quyển sách thần tiên《Sơn hải chí》cũng mua từ Đảo Huyền sơn kia cho Vu Lộc.
Vu Lộc nói lời cảm tạ, nói hắn nghèo rớt mồng tơi, không có quà gì có thể tặng lại, cũng chỉ có thể tiễn Trần Bình An đến cửa học xá.
Sau khi Trần Bình An rời khỏi.
Vu Lộc nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tiếp tục ở trong phòng tối đen đưa tay không thấy năm ngón, nhắm mắt “tản bộ”, hai nắm tay buông lỏng nắm chặt, cứ vậy lặp đi lặp lại.
Trong lúc Vu Lộc luyện quyền, Tạ Tạ cũng ngồi ở hành lang trúc xanh, cần cù tu hành.
————
Khi Lâm Thủ Nhất nhìn thấy Trần Bình An, hắn không kinh ngạc chút nào.
Trên thực tế hắn đã biết Trần Bình An đến đây rồi, chỉ là còn do dự nên chưa chủ động đi tới khách xá để tìm Trần Bình An.
Trần Bình An đưa cho hắn bộ đạo thư lôi pháp thiếu bản của Linh Chi trai, lúc này đã có thêm văn tự chú giải, “Bản đơn lẻ thế gian, nếu không phải có mấy chục trang không được trọn vẹn, thì nó đã là vô giá rồi” .
Lâm Thủ Nhất không từ chối.
Trần Bình An cười nói: “Tạ Tạ bảo ta chuyển lời tới ngươi, nếu không ngại, mời ngươi đi tới chỗ cô ấy tu hành hằng ngày.”
Lâm Thủ Nhất nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Được, ban ngày chỉ cần ta có thời gian, sẽ đi qua đó.”
Trần Bình An không ở lâu, mông còn chưa ngồi nóng trên băng ghế, không đến nửa nén hương, đã muốn cáo từ rời đi. Trước khi mở cửa, Lâm Thủ Nhất rõ ràng là đang tu tập một thuật thổ nạp ở trên bồ đoàn.
Lâm Thủ Nhất đột nhiên cười hỏi: “Trần Bình An, biết vì sao ta bằng lòng nhận lấy món quà quý trọng như vậy không?”
Trần Bình An dừng bước, xoay người hỏi: “Như thế nào vậy?”
Lâm Thủ Nhất chưa từng giữ ai ở lại học xá, phá lệ đi đến cạnh bàn, rót hai chén nước trà, Trần Bình An bèn xoay người ngồi xuống.
Lâm Thủ Nhất đã trở thành một vị công tử ca phong độ phơi phới, hắn trầm mặc một lát, nói: “Ta biết sau này chắc chắn mình sẽ đáp lễ nặng hơn.”
Trần Bình An cười gật đầu.
Quả nhiên chưa hề thay đổi, kẻ này vẫn giữ tính cách lạnh nhạt như trước.
Lâm Thủ Nhất quay đầu nhìn hòm trúc, khóe miệng nhếch lên, “Tiếp đó, ta rất cảm kích ngươi một việc. Ngươi đoán xem.”
Ngươi cũng làm ra động tác như vậy rồi, còn đoán cái gì, Trần Bình An bất đắc dĩ nói: “Không phải là tặng ngươi một cái hòm trúc sao, tuy là năm đó ta ở Kỳ Đôn sơn, dùng cây trúc lấy giống từ Thanh Thần sơn để chế thành, nhưng nói thật, chắc chắn kém hơn so với quyển đạo thư lôi pháp bây giờ.”
Lâm Thủ Nhất mỉm cười lắc đầu, “Đoán tiếp đi.”
Trần Bình An nhớ lại lần đó du lịch, dò hỏi: “Lần đó ở quán trọ?”
Lâm Thủ Nhất vẫn lắc đầu, sang sảng cười to, đứng dậy bắt đầu đuổi người, vui đùa nói: “Đừng ỷ tới tặng ta quà là có thể quấy rầy ta tu hành nha.”
Trần Bình An không hiểu ra sao rời khỏi học xá.
Đã gặp xong ba người, nhưng vẫn chưa đi theo đường cũ quay về.
Tặng quà xong vẫn còn sớm hơn nửa canh giờ so với dự định, Trần Bình An mới đi vòng ra xa một chút, đi tới một nơi yên tĩnh trong thư viện Sơn Nhai.
Vừa vặn đi ngang qua khách xá, kết quả Trần Bình An nhìn thấy Lý Hòe một mình lén lút chạy tới.
Gặp được Trần Bình An, bước chân Lý Hòe nhanh hơn, vội vã nói: “Trần Bình An, ta đến là vì muốn hỏi huynh một vấn đề, nếu không ta sẽ ngủ không yên.”
Trần Bình An cười nói: “Về Bùi Tiền hả? Ngươi hỏi đi.”
Lý Hòe nhỏ giọng hỏi: “Ngay từ đầu ta cảm thấy là Bùi Tiền đang khoác lác, nhưng ta càng nghe càng thấy Bùi Tiền khó lường. Trần Bình An, huynh moi tim móc ruột nói thật với ta đi, Bùi Tiền thật sự là một nàng công chúa điện hạ lưu lạc dân gian à?”
Trần Bình An hoàn toàn có thể tưởng tượng Bùi Tiền khi đang nói dối, bộ dáng nó đanh mặt, trong lòng trộm vui, nói không chừng còn muốn cười ba người bọn Lý Hòe đến chuyện này cũng tin, ngốc hay không chứ.
Đừng nói là Lý Hòe, lúc trước ở trấn Hồ Nhi nơi biên thuỳ Đại Tuyền, ngay cả ba bộ khoái kinh nghiệm già giơ trên trấn, cũng có thể bị lời nói hươu nói vượn của Bùi Tiền hù dọa, Lý Hòe Lưu Quan Mã Liêm ba đứa con nít, không trúng chiêu mới là lạ.
Chỉ là chuyện trêu đùa ngây thơ giữa những đứa nhỏ này, Trần Bình An không định nói toạc ra, không vạch trần Bùi Tiền chém gió trước mặt Lý Hòe.
Trần Bình An vỗ vỗ bả vai Lý Hòe, “Ngươi tự mình đoán đi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận