Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1454 - Trong Sách Ngoài Sách (6)



Chương 1454 - Trong Sách Ngoài Sách (6)




Người nọ giọng không lớn, chậm rãi nói: “Các vị đang ngồi đã làm thành một nửa, kế tiếp còn có ba bước nhỏ phải đi.”
“Bước thứ nhất, tạm dừng thế công hắt nước bẩn vào Liễu Kính Đình, quay đầu, ra sức tâng bốc với lão thị lang, trong một bước này lại có ba khâu, thứ nhất, các vị cùng với bằng hữu của mình, trước tiên ném ra một ít văn chương cẩn trọng công chính bình hòa, đối với việc này tiến hành định luận cái quan, cố gắng đừng để văn chương của mình hoàn toàn không có sức thuyết phục. Thứ hai, bắt đầu mời một nhóm người khác thần hóa Liễu Kính Đình, tìm từ càng buồn nôn càng tốt, ba hoa chích choè, tâng bốc đạo đức văn chương của Liễu Kính Đình, tâng bốc đến trình độ có thể sau khi chết rồi có thể được đưa đến văn miếu để thờ phụng. Thứ ba, lại làm một mớ văn chương khác, công kích một trận toàn bộ quan viên và danh sĩ từng biện giải cho Liễu Kính Đình. Không phân tốt xấu. Tìm từ càng ác liệt càng tốt, nhưng phải chú ý, văn chương lập ý đại khái là phải khiến cho mọi người hình dung về đám người tô vẽ cho Liễu Kính Đình tựa như lũ chó săn hát đệm.”
Ban đầu mọi người trong phòng sau khi nghe được câu đầu tiên nói của người này, trong lòng đều cười lạnh, oán thầm không thôi.
Chỉ là càng nghe tới phía sau, càng cảm thấy... Kết cấu mới mẻ độc đáo!
Người nọ tiếp tục nói: “Bước thứ hai, sau khi yên lặng chờ một khoảng thời gian, một lần nữa xoay đầu mâu, chỉa thẳng vào một mình Liễu Kính Đình, cần một ít tiểu xảo, toàn bộ văn chương, tôn chỉ và nền móng, đồng loạt dùng những từ ngữ như ‘Tuy nhiên’, “Mặc dù”, ví dụ ‘Tuy’ Liễu Kính Đình người này có tỳ vết về mặt đạo đức, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, đệ tử dưới trướng xuất hiện rất nhiều nhân tài, sau đó các ngươi có thể lần lượt liệt kê ra, sát khí ở chỗ từng viên chức hiển hách làm người ta đỏ mắt kia. Lại ví dụ như ‘Mặc dù’ Liễu Kính Đình chiến tích bình thường, nhưng xét cho cùng coi như thanh liêm, chỉ là tòa Sư Tử Viên danh chấn nửa châu mà thôi.”
Người nọ giải thích: “Vì sao phải như thế? Bởi vì đối với người xem mà nói, những văn chương này ở mặt ngoài coi như tâm bình khí hòa, cũng là đang giải thích cho Liễu Kính Đình, rất nhiều người trung lập vốn không xen vào trận văn đàn bút chiến này, trong vô hình, đều bắt đầu ngầm thừa nhận những sự thật giả định này, cộng thêm cái gọi là giải thích che giấu sát khí sau đó, chính là thêm sương lên tuyết.”
Mọi người trong sảnh nhìn nhau.
Người nọ mỉm cười nói: “Bước thứ ba, làm văn ở trên đạo đức cá nhân. Ví dụ mời người làm văn hộ, không cần để ý hành văn ưu khuyết, chỉ cần mánh lới là được, ví dụ như diễm sự Liễu Kính Đình đêm mưa gió trú am ni cô, lại ví dụ như lão hán dâm ô với con dâu, lại ví dụ như Sư Tử Viên và tỳ nữ xinh đẹp một cành hoa lê áp hải đường (1), nhân tiện lại làm một ít vè đọc thuộc lòng, biên thành chuyện kể, mời tiên sinh kể chuyện cùng người giang hồ ra sức nhuộm đẫm truyền ra.”
(1)Một nhánh hoa lê áp hải đường. Trích trong bài thơ của Tô Đông Pha làm để nói đùa Trương Tiên lấy vợ trẻ. Trương Tiên đã 80 tuổi, lấy một người thiếp 18 tuổi. “Lê hoa” là chỉ Trương Tiên, “hải đường” là chỉ thiếu phụ 18 tuổi, mà chữ “áp” ở đây rất hay, rất đắt. Áp là đè lên, áp cũng là áp đảo, vượt trội hơn hẳn.
Người nọ nhìn thấy mọi người vừa chấn động vừa không hiểu, lại nhẫn nại giải thích: “Đừng cảm thấy vô dụng, người đọc sách nghèo túng không có công danh thích xem cái này, dân chúng không để ý chân tướng thích nghe những thứ này. Trong sĩ lâm, ba người thành hổ. Chỗ phố phường, tụ muỗi thành lôi.” (Ám chỉ khi nhiều người nói xấu, tiếng xấu sẽ truyền xa)
Người nọ cuối cùng nở nụ cười, lấy ra một tờ giấy, đi đến trước người Lý Bảo Châm, đưa qua, nhìn xung quanh, “Các vị đang ngồi chưa chắc biết được lề lối, giá khắc gỗ một bộ sách diễm tình, cùng với mời các tiên sinh kể chuyện kia phải trả bao nhiêu tiền bạc, đủ loại chuyện vụn vặt không đáng giá nhắc tới, ta đều viết ở trên giấy, miễn cho các vị không cẩn thận coi tiền như rác, hơn nữa rất nhiều tiểu dân làm ăn nơi phố phường, tuy địa vị thấp, thật ra có chút trí tuệ giảo họat, đều có một bộ thủ đoạn xử thế riêng, một khi cho bọn họ chiếm lợi lớn về mặt tiền tài, nói không chừng còn muốn coi thường các vị.”
Người này cáo từ rời đi.
Tới gần cửa, hắn đột nhiên xoay người cười nói: “Đã có các vị châu ngọc tại tiền (2), mới có cơ hội ta ở đây khoe khoang chút tài mọn, hy vọng ít nhiều có thể giúp đỡ chút.”
(2)Châu ngọc tại tiền: Đã có một nhân vật hoặc một tác phẩm kiệt suất phía trước, người phía sau phải ứng phó với kì vọng rất cao
Mọi người kinh ngạc nhìn người kia rời đi.
Lý Bảo Châm miệng khô lưỡi khô, nắm chặt tờ giấy trong tay.
Các vị còn lại, da đầu càng thêm tê dại.
Phải biết rằng người nọ, tên là Liễu Thanh Phong.
Chính là trưởng tử của Liễu Kính Đình.

Muốn đi văn miếu kinh thành Đại Tùy để đòi một phần văn vận, chuyện này liên quan đến căn bản đại đạo tu hành của Trần Bình An, Mao Tiểu Đông cũng không sốt sắng mang theo Trần Bình An đến thẳng văn miếu, chỉ mang theo Trần Bình An chậm rãi vừa đi vừa nói chuyện phiếm mà thôi.
Dọc theo đường đi Mao Tiểu Đông hỏi Trần Bình An những chuyện thú vị nghe nhìn được trên đường du lịch, Trần Bình An hai lần đi xa, nhưng càng nhiều là ở núi sâu rừng già và bờ sông, trèo non lội suối, văn võ miếu gặp được cũng không tính là nhiều, Trần Bình An thuận miệng tán gẫu tới vị bạn tốt kia nhìn như tục tằng, thực ra tài tình không tầm thường, chính là hào hiệp râu rậm Từ Viễn Hà kia.
Vị hán tử này năm đó rời khỏi binh nghiệp, trừ ghi lại sơn thủy các nơi, còn có thể lấy lối vẽ tỉ mỉ vẽ kiến trúc cổ của các quốc gia, Mao Tiểu Đông liền nói vị Từ hiệp sĩ này có thể đến thư viện làm phu tử trên danh nghĩa, mở lớp dạy học cho các học sinh trong thư viện, giảng về những núi sông tráng lệ, nhân văn tập trung, thư viện thậm chí có thể cho hắn mở riêng một gian phòng, chuyên dùng để treo một vài bức bản thảo lối vẽ tỉ mỉ đó của hắn.
Trần Bình An bèn nhận lời Mao Tiểu Đông, gửi một phong thư cho Từ Viễn Hà đã quay về cố quốc quê nhà, mời hắn đi xa đến thư viện Sơn Nhai Đại Tùy một chuyến.



Bạn cần đăng nhập để bình luận