Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1432 - Bái Phỏng (2)



Chương 1432 - Bái Phỏng (2)




So với Vu Lộc không được chào đón, đối với Trần Bình An Tạ Tạ khách khí khoan dung hơn rất nhiều, chủ động chỉ chỉ hành lang trúc xanh ngoài phòng chính rồi nói, “Không cần cởi giày, là tiên gia lục trúc đặc sản bến đò Thanh Tiêu của Đại Tùy, đông ấm hè mát. Thích hợp cho tu sĩ ngồi thiền, công tử trước khi rời đi, bảo ta chuyển lời cho Lâm Thủ Nhất, có thể đến bên này tu hành lôi pháp, chỉ là ta cảm thấy Lâm Thủ Nhất hẳn là sẽ không nhận lời, cho nên mới không nói với hắn kẻo tự mình lại bị mất mặt.”
Trần Bình An vẫn cởi đôi giày mà Bùi Tiền lén mua ở trấn Hồ Nhi rồi cuối cùng tặng cho mình.
Ngồi xếp bằng ở trên sàn trúc xanh quả thực thoải mái, lật cổ tay, từ trong vật gang tấc lấy ra một bầu rượu tiên nhân giếng nước mua ở bến đò Phong Vĩ, hỏi: “Muốn uống hay không? Rượu ngon phố phường mà thôi.”
Cách đó không xa, Tạ Tạ ngồi nghiêng người trên bậc thang gật gật đầu.
Trần Bình An nhẹ nhàng ném bầu rượu qua.
Tạ Tạ tiếp nhận bầu rượu, mở ra ngửi ngửi, “Cũng không tệ, không hổ là thứ lấy ra từ trong vật phương thốn.”
Tạ Tạ không vội uống rượu, cười hỏi: “Chiếc áo choàng trên người ngươi, là pháp bào phải không? Vì đang ở trong sân này nên, ta mới có thể phát hiện chút linh khí lưu chuyển của nó.”
Trần Bình An gật gật đầu, “Áo choàng tên Kim Lễ, là ta ngẫu nhiên đoạt được ở một nơi tên là khe Giao Long câu, trên đường đi tới Đảo Huyền sơn.”
Tạ Tạ quay đầu, nhìn phía cửa sân bên kia, ánh mắt phức tạp, lẩm bẩm: “Vậy tính ra ngươi cũng khá may mắn."
Trần Bình An ừm một tiếng, tháo hồ lô dưỡng kiếm xuống, uống ngụm rượu.
Tạ Tạ cười nói: “Còn biết uống rượu nữa nhứ, lần này rời nhà đi xa giang hồ coi như không uổng công.”
Trần Bình An làm bộ không nghe thấy, đưa tay sờ sờ sàn trúc, linh khí như dòng nước róc rách, tuy nói còn kém phủ đệ, động thiên tiên gia hạng nhất, nhưng linh khí ẩn chứa dư thừa hơn nhiều so với những phòng ốc thượng đẳng nơi quán trọ tiên gia trong vương triều thế tục kia.
Thiên địa tịch liêu.
Tạ Tạ lẩm bẩm: “Tinh tinh điểm điểm đăng tứ phương, nhất đạo ngân hà thủy trung ương. Tiêu thử phủ? Tiên gia mao xá hảo thanh lương.” (Từng ngọn đèn lập lòe bốn phương, một dãi ngân hà rơi trong nước. Phủ nghỉ mát? Nhà tranh tiên gia càng mát hơn)
Trần Bình An mỉm cười nói: “Vị văn hào thi tiên nào của Lô thị vương triều các cô đã viết những dòng này?”
Tạ Tạ chậm rãi lắc đầu, “Rất lâu trước kia, cũng vào một buổi tối tương tự như hôm nay, sư phụ ta thuận miệng đọc lên một đoạn, không đầu không đuôi, người nói từ là ‘thơ dư’, nhánh nhỏ mà thôi, giống với thư pháp đánh cờ, không đáng nhắc tới.”
Trần Bình An nói: “Ở Linh Chi trai Đảo Huyền sơn, ta vốn đã chuẩn bị quà cho cả cô và Lâm Thủ Nhất, phần quà của cô, lúc ấy ta tưởng đó chỉ là một bộ cam lộ giáp rách nát không thể chữa trị, rất giá thấp nên mới mua, về sau mới biết được là một trong tám bộ tổ tông giáp hoàn của Thần Nhân Thừa Lộ giáp, còn được một người bạn sửa xong rồi. Sau khi gặp gỡ Thôi Đông Sơn ở bên Thanh Loan quốc, liên quan việc này, Thôi Đông Sơn nói không cần tặng ngươi thứ quý như vậy, giao tình không tốt đến mức đó, nói không chừng còn bị cô hiểu lầm có ý đồ. Ta cảm thấy rất có lý, nghĩ cùng lắm thì cất giữ trước, ngày nào đó chúng ta thành bạn bè thật sự, rồi cho cô sau cũng không muộn. Cho nên hôm nay đưa cô thứ này trước, nhận lấy đi.”
Tạ Tạ quay đầu, đưa tay tiếp được một vật phẩm nhỏ làm bằng ngọc mỡ dê tạo hình tinh xảo đẹp đẽ, là con trâu trắng ngậm linh chi kia.
Trần Bình An cười nói: “Là phần thưởng nhỏ lúc ấy Đảo Huyền sơn Linh Chi trai tặng ta, đừng chê bai.”
Tạ Tạ cười nói: “Ngươi muốn ám chỉ ta, chỉ cần thành bạn bè với Trần Bình An ngươi, thì có thể lấy được một món binh gia trọng khí giá trị liên thành?”
Trần Bình An cười không nói gì.
Tạ Tạ nắm món đồ ngọc ôn nhuận nhẵn nhụi kia, tự nói: “Ngươi không phải là người như thế.”
Trần Bình An giơ hồ lô dưỡng kiếm, nhịn cười, “Tạ tạ nha.”
(Tạ tạ vừa là tên nhân vật, vừa mang nghĩa cảm ơn)
Tạ Tạ liếc Trần Bình An, “Ui, đi chưa được mấy năm thời gian, còn học được miệng lưỡi trơn tru? Thật sự là kẻ sĩ cách biệt ba ngày, phải nhìn với ánh mắt khác xưa.”
Trần Bình An giắt hồ lô dưỡng kiếm ở bên hông, hai tay thu vào tay áo, cảm khái nói: “Lần đó Lý Hòe bị người ngoài bắt nạt, cô, Lâm Thủ Nhất và Vu Lộc đều rất trượng nghĩa, sau khi ta nghe nói, thật sự rất vui. Cho nên ta nói chuyện món cam lộ giáp tây nhạc kia, không phải khoe khoang cái gì với cô, mà là thật sự hy vọng có một ngày, ta có thể trở thành bằng hữu với Tạ Tạ cô. Ta thật ra cũng có tư tâm, cho dù chúng ta không làm được bằng hữu, ta cũng hy vọng cô có thể trở thành bằng hữu tốt với tiểu Bảo Bình, còn có Lý Hòe, về sau có thể ở thư viện chiếu cố bọn họ nhiều hơn.”
Còn có một chút nguyên nhân, Trần Bình An không nói ra miệng.
Mặc kệ trong đó có bao nhiêu vòng vo, Trần Bình An hôm nay chung quy là tiên sinh trên danh nghĩa của Thôi Đông Sơn, rất dễ bị hiềm nghi là không biết quản giáo.
Thôi Đông Sơn thu Tạ Tạ làm tỳ nữ bên người, nhìn thế nào cũng là đang hại Tạ Tạ vốn là thiên tài tu đạo ngày xưa này của Lô thị vương triều.
Chỉ là việc đời phức tạp, rất nhiều sự việc nhìn như mang ý tốt, ngược lại sẽ làm hỏng việc.
Một ít vết sẹo của người khác nếu không động vào sẽ tường an vô sự.
Vừa bóc ra, máu tươi đầm đìa.
Trần Bình An ngồi ở đáy bậc thang, xỏ giày.
Tạ Tạ nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ không tiễn nữa.”
Trần Bình An khoát tay, “Không cần.”
Trần Bình An đi rồi, Tạ Tạ không biết sao lại che miệng mà cười.
Không biết vì sao, luôn cảm thấy người nọ như là mèo con ăn vụng, hơn nửa đêm chuồn về nhà, tránh cảnh cọp cái trong nhà nổi trận lôi đình.
Đương nhiên đây chỉ là một cách nghĩ rất khó hiểu của Tạ Tạ.
Lòng của nữ nhân như kim đáy biển.
Chỉ có thể nói Tạ Tạ bây giờ tâm trạng không tệ.
Tạ Tạ nâng tay giơ món đồ trâu trắng ngậm linh chi kia lên cao cao.
Cũng rất dễ thương đó nha.
————



Bạn cần đăng nhập để bình luận