Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1265: Kiếm Tiên Ở Sau (2)

Chương 1265: Kiếm Tiên Ở Sau (2)Chương 1265: Kiếm Tiên Ở Sau (2)
Chương 1265: Kiếm Tiên Ở Sau (2)
Lão nhân nghiêm mặt nói: “Ta phong lưu chứ không hạ lưu, người ngoài không được nói bừa. Đại Phong huynh đệ, ngươi có thể sỉ nhục lão ca ta, nhưng đừng để ngay cả chính mình cũng xem nhẹ.”
Trịnh Đại Phong đưa ngón tay cái về phía lão nhân, đưa đũa gắp đồ ăn,"Lão ca nói câu này đầy thẳng thắn vô tư, ta không bới ra được chút tỳ vết nào."
Lão nhân nâng chén sảng khoái uống một ngụm rượu, sau đó vuốt râu cười,"Ta biết mà, Đại Phong huynh đệ, ngươi là đồng đạo chân danh sĩ của chúng ta, vào những thời khắc mắu chốt thì nói chuyện phải cứng rắn, chiếm lý, trượng nghĩa!"
Trần Bình An bốc lên một củ lạc, nhai từ từ.
Lão nhân cũng không dám thúc giục.
Chuyện này thành hay không thành, do người thanh niên trước mắt này quyết định.
Trần Bình An suy ngẫm một lúc rồi nói: "Ta chỉ có thể chuyển lời giúp ngươi để hỏi thử ý kiến của chính bản thân Tùy Hữu Biên." Lần này đến lượt lão nhân chắn động, "Trần Bình An, ngươi nhận lời thật sao?"
Tự biết mình nói lỡ lời, lão nhân cười xấu hỗ.
Trên đời, người ngốc đến máy cũng biết phân lượng và giá trị của một võ phu bát cảnh Viễn Du cảnh.
Nếu như là ở mấy vương triều lớn đỉnh cao nhất Bảo Bình Châu, thì đây cũng là tồn tại siêu nhiên liên quan đến võ vận một quốc gia.
Lão nhân thật ra có đầy một bụng tò mò buồn bực, nhưng vẫn nén lại trong lòng không nói ra, nói nhiều nhất định sẽ có sai làm, để tránh một thiện duyên tốt đẹp, bị mình vẽ rắn thêm chân đánh mắt.
Thời điểm lão nhân rời khỏi ngõ nhỏ, Trịnh Đại Phong nói muốn ởi hít thở chút, đi theo lão nhân ra ngoài.
Đi đến đường cái ngoài ngõ nhỏ cây hòe già bên kia, nguyên tiêu ngắm đèn, chẳng phân biệt sang hèn, đèn đuốc huy hoàng, sáng như ban ngày.
Lão nhân và Trịnh Đại Phong đứng dưới gốc cây, hỏi: "Sao Trần Bình An không hỏi thân phận thật sự của ta, cùng với thù lao, những việc càng quan trọng hơn?” Trịnh Đại Phong suy nghĩ, Đại khái chỉ khi nào Tùy Hữu Biên gật đầu đồng ý rồi hắn mới sẽ hỏi những thứ này."
Lão nhân tự giễu: "Như vậy thì xem ra, hai người chúng ta vẫn có chút hơi tiền, Trần Bình An mới là người có lòng."
Trịnh Đại Phong khom lưng, nhìn đường phố rộn ràng náo nhiệt, lạnh nhạt nói: "Người có lòng dễ chịu thiệt."
Lão nhân cũng thu liễm vẻ mặt, ánh mắt yên lặng, sâu thắm,"Chịu thiệt là phúc cái cục kít."
Trầm mặc một lát, lão nhân họ Tuân hỏi: "Đại Phong huynh đệ đi con đường nào?”
Trịnh Đại Phong nói: "Một phế nhân, chỉ muốn làm lại nghề cũ, trở về làm người trông cửa."
Lão nhân hỏi: "Muốn đi tới đỉnh núi của ta không? Ngày tháng thần tiên không dám nói, rượu thịt mỹ nhân thì không thiếu. Tin tưởng ngươi cũng biết tính tình của ta, thi thoảng có việc hay không có việc gì cũng tìm ngươi nói chuyện phiếm tán dóc chơi."
Trịnh Đại Phong lắc đầu nói: "Ta không muốn nợ nhân tình của ngươi, cũng không có tâm trạng đến đỉnh núi của ngươi cáo mượn oai hùm.” Lão nhân vỗ vỗ bả vai Trịnh Đại Phong, "Nghĩ thoáng chút đi, cuộc đời không có hố nào không ởi qua được."
Trịnh Đại Phong tức quá cười nói: "Ngươi một lão già luyện khí sĩ thượng ngũ cảnh còn có mặt mũi đi ăn chực, sau đó nói với một phế nhân như ta nên nghĩ thoáng chút đi, ngươi không biết xấu hỗ à?"
Lão nhân cảm khái nói: "Không ngờ ta đã che giấu kỹ như thế vẫn bị Đại Phong huynh đệ liếc một cái nhìn ra phong phạm cao nhân thần tiên thượng ngũ cảnh, xem ra trên sách hình dung nữ tử thiên sinh lệ chất khó che giấu, đối với ta mà nói, cũng có thể áp dụng được."
Trịnh Đại Phong quay đầu nhn lão già nghiêm túc này,"Ngươi ở sư môn tu hành nhiều năm như vậy, có phải thường xuyên có người muốn luyện tay với ngươi hay không?”
Lão nhân lắc đầu nói: "Chưa từng có, lúc trẻ tuổi, ta dựa vào vẻ anh tuấn tiêu sái, cực có nhân duyên với các sư tỷ sư muội, vừa gặp phiền toái gì, các tỷ muội đã sớm tranh nhau giúp ta dẹp yên. Sau khi trung niên, hoàn toàn tỉnh ngộ, luôn cảm thấy mỗi ngày qua lại bụi hoa không tốt lắm, một lần nữa chuyên tâm tu hành, trên đại đạo tiến triển cực nhanh, cho nên được trưởng bối tông môn coi trọng che chở rất nhiều. Sau khi già đi thì càng đức cao vọng trọng.”
Trịnh Đại Phong vỗ võ bả vai lão nhân, "May mà Tuân lão ca ngươi không phải trưởng thành ở quê hương chúng ta, bằng không sẽ có rất nhiều kẻ dạy ngươi làm người."
Lão nhân cười cười, không thể hiện ý kiến, chỉ lẫm bẩm: "Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, nếu Tùy Hữu Biên thật sự bằng lòng đầu nhập vào môn hạ chúng ta, vậy ta sẽ cân nhắc kỹ càng, nên tặng cho cô lễ nhập môn tổ sư đường thế nào, nên báo đáp Trần Bình An nguyện ý buông tay thả người rời đi như thế nào.”
Trịnh Đại Phong đùa cợt: "Có bản lĩnh tặng một món tiên binh cho Tùy Hữu Biên."
Lão nhân cười ha ha,"Cái này không được rồi, ít nhất trước khi Tùy Hữu Biên chen thân kiếm tu Ngọc Phác cảnh, ta tuyệt đối sẽ không lấy tiền mua quan tài ra tặng cô ấy, hơn nữa đến lúc đó còn cần cô ấy nhận lời che chở sơn môn, ít nhất ba trăm năm mới được, bằng không ta cũng không nỡ."
Trinh Đai Phong quay đầu nhìn, lão nhân nhìn thẳng hắn một cái, đúng lý hợp tình nói: "Sao, chém gió cũng phạm pháp à?”
Khi đám người Bùi Tiền trở lại hiệu thuốc thì trời đã rất muộn, Trần Bình An luôn chờ ở cửa, gọi Tùy Hữu Biên bảo có việc muốn nói với cô.
Hai người ởi vào ngõ nhỏ, bước chân chậm rãi.
Trần Bình An liền kể lại từ đầu đến cuối cho Tùy Hữu Biên nghe chuyện lão nhân kia muốn Tùy Hữu Biên đi đến đỉnh núi chỗ lão để tu đạo.
Tùy Hữu Biên mặt không chút biểu cảm, hỏi lại Trần Bình An có biết chi tiết về người nọ, họ gì tên gì, tu vi cao thấp, sơn môn ở đâu hay không.
Trần Bình An nói việc này trước tiên phải hỏi trước ý của Tùy Hữu Biên rồi hắn mới có thể đi đàm phán, sau đó suy nghĩ cân nhắc rồi xác định, sau khi ra đáp án, thậm chí hắn còn có thể nhờ phi kiếm đưa tin cho Thái Bình sơn, thỉnh cầu lão thiên quân đích thân hỗ trợ nghiệm chứng, đợi tới khi không chút sai sót gì, mới có thể để Tùy Hữu Biên đưa ra quyết định cuối cùng.
Tùy Hữu Biên luôn ¡im lặng không nói gì, Trần Bình An đành phải cùng cô đi ra khỏi ngõ nhỏ, đi trên con đường cái người qua lại thưa thớt trở về tịch liêu.
Tùy Hữu Biên trong chiến dịch miếu đổ nát từng chết hai lần, ngoài Lão Long thành trao đổi tính mạng với một vị tu sĩ Kim Đan, sau ba lần, con đường võ đạo sẽ dừng lại ở cảnh giới thứ tám Viễn Du cảnh.
Tùy Hữu Biên đột nhiên đứng lại, hỏi: "Có phải ngươi rất hy vọng ta chuyển sang đầu nhập đỉnh núi của người kia hay không, ít nhất có thể dựa vào đó kiếm được một hai món pháp bảo, và kết chút tình hương khói với tông môn chỗ lão nhân kia?"
Trần Bình An bật cười, lắc đầu nói: "Nếu không phải thật sự không có cách nào khác, đương nhiên ta luôn hy vọng ngươi ở lại bên ta, hy vọng có thể tự mình giúp ngươi thuận lợi tan hết chân khí thuần túy, an tâm chuyển tu kiếm đạo, trở thành một luyện khí sĩ, đại đạo có thể đi được cao hơn xa hơn, nhưng chắc ngươi cũng biết rõ, hôm nay ta chỉ mới là võ phu ngũ cảnh, vừa mới bắt đầu xây dựng lại cầu trường sinh, so với các tiên gia hào phiệt đầu chữ tông' truyền thừa ngàn năm trở lên kia, chỉ chút của cải đó, căn bản không đủ để vào mắt, mà trên đường tu hành, một bước chậm sẽ từng bước chậm."
Tùy Hữu Biên lại hỏi,"Nếu ta lựa chọn rời khỏi, bức tranh cuộn tròn liên quan đến tính mạng của Tùy Hữu Biên ta, ngươi sẽ xử trí như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận