Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1631 - Thẳng Thắn Nói Ra Suy Nghĩ Trong Lòng, Biết Thêm Một Chút (4)



Chương 1631 - Thẳng Thắn Nói Ra Suy Nghĩ Trong Lòng, Biết Thêm Một Chút (4)




Ngồi xổm người xuống, tiếp tục dùng bút than lách cách viết chữ, lẩm bẩm nói: “Nhân tính bổn ác, cái ác này cũng không phải cứ mãi là nghĩa xấu mà nó chỉ nói lên một loại bản tính khác trong lòng con người, đó chính là cảm giác vốn có về thế gian, bản năng tranh đoạt, bảo toàn lợi ích lớn nhất của bản thân. Không giống với vế trước, đứng trước sinh tử, ngoài chuyện có thể dựa dẫm vào nho gia tam bất hủ, hay truyền thừa hương hỏa cho con cháu thì ở đây, “ta” chính là toàn bộ thiên địa, ta chết thì thiên địa chết, ta sống tức là thiên địa sống, một cá thể, chữ “một” nhỏ này không thể lớn hơn so với cả thiên địa này nhưng phân lượng nó cũng không nhẹ hơn chút nào. Lúc trước Chu Liễm từng giải thích vì sao không muốn giết một người nên không cứu thiên hạ, chính là đạo lý này! Cũng đều không phải là nghĩa xấu, chỉ là bản tính thuần túy của con người mà thôi, tuy ta không được nhìn tận mắt, nhưng ta tin rằng những điều giống vậy đã thúc đẩy thế đạo tiến về phía trước.”
“Người mà nhân tâm đều đặt hết vào ‘khai hoa kết quả’ mới có thể vào khoảnh khắc quan trọng, nói ra được mấy câu như sau khi ta chết rồi thì còn quan tâm gì đến chuyện nước lũ dâng cao, mặt trời lặn đường còn xa, hành trình còn dài. Nhưng mà hầu như những vật linh đến bậc này trong trời đất đều có tính cách của mình, có thể sẽ vô cùng trái ngược với gốc rễ lập thân của con người chúng ta, ít nhất là một phần, điều này cũng cho thấy rõ vì sao trước kia ta nghĩ mãi không thông, nhiều người bất thiện tu đạo thành thần tiên như vậy, thế mà lại không có chút trở ngại nào, thậm chí còn có thể sống tốt hơn những người được cho là người tốt nữa, bởi vì trời đất sinh ra và nuôi dưỡng vạn vật, không thiên vị bên nào, chưa chắc dựa vào cái gọi là thiện ác của con người mà định ra sống chết.
Sau khi uống một hớp rượu lớn, Trần Bình An đứng dậy đi về phía nửa vòng tròn bên phải. Điều gọi là lòng người đúng là không bằng cái gọi là tâm chí kiên cường ở cái vòng sát bên phải này, nó luôn dao động không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn luôn hướng về cái thiện, nhưng nó sẽ thay đổi bởi một người, một vật hay trong một khoảng thời gian nào đó, nó sẽ thay đổi đủ kiểu, vì vậy mới cần đến thánh nhân tam giáo và chư tử bách gia dạy dỗ một cách cẩn thận theo câu ‘ngọc không mài thì không sáng, người không học thiếu hiểu biết’, cảnh cáo theo câu ‘người đang làm trời đang nhìn’, khuyến khích thì theo ‘âm đức kiếp này phúc báo đời sau, kiếp này cực khổ nhưng đời sau có phúc.”
Viết đến chỗ này, Trần Bình An lại có điều suy nghĩ, hắn đi đến trung tâm chỗ gần hai chữ thiện ác, lại lấy bút than chầm chậm viết thêm hai câu, ở trên viết đồng ý tin rằng những người sinh ra trên đời này không phải đều là những người lấy vật đổi vật, bên dưới thì viết nếu như nổ lực làm một chuyện gì đó, chỉ cần không nhận lại được báo đáp thực tế thì đó chính là chuyện làm hao tổn lợi ích của mình.”
Trần Bình An cất bút than đi, lẩm bẩm nói: “Một khi cảm nhận được bản thân bị thiệt thòi, từ sâu trong đáy lòng của con người sẽ lo nghĩ nhiều và sẽ đặt ra rất nhiều những câu hỏi khác, sẽ bắt đầu muốn nhìn xung quanh xem, nghĩ rằng nhất định phải lấy lại từ nơi khác, đồng thời còn phải lấy nhiều hơn nữa, điều này giải thích cho chuyện vì sao Thư Giản hồ lại rối loạn như thế, ai nấy đều đang vất vả giãy dụa. Nếu như là trước ta, ta nhất định sẽ có suy nghĩ, vì sao có nhiều người mỗi khi bị một nơi nào đó của cuộc đời đánh cho một quyền thì sẽ muốn đòi lại nhiều lợi ích từ cuộc đời hơn, vung quyền cước đấm đá mà hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của người khác, giống như Cố Xán, trong tình huống rõ ràng là đang sống rất tốt, vẫn đang thuận buồm xuôi gió như thế mà lại biến thành một người luôn miệng nói ‘ta thích giết người’, đây không chỉ do hoàn cảnh của Thư Giản hồ bồi dưỡng ra, mà còn là suy nghĩ nung nấu từ trong tận đáy lòng của Cố Xán. Chính vì cứ phân chia như thế cho nên khi hắn vừa có cơ hội được tiếp xúc với một vùng trời rộng lớn hơn, ví dụ như khi mình đưa Tiểu Nê Thu cho Cố Xán, đến Thư Giản hồ xong, Cố Xán tự nhiên sẽ muốn đi cướp thêm nhiều thứ thuộc về người khác nữa, cũng không tiếc tiền tài và mạng.”
Trần Bình An đi vào chỗ nửa vòng tròn bên trái: “Lòng của con người, không thể đong đếm được, muốn làm việc thiện nhưng lại không biết phải làm như thế nào, có lòng muốn làm ác nhưng chưa hẳn là dám làm, cho nên bọn họ rất dễ cảm thấy đọc sách là vô dụng, đạo lý đã hại ta. Mặc dù thân đang đứng trong nửa vòng tròn này nhưng lại rất dễ dịch chuyển sang ác, bởi vậy trên đời này mới có nhiều người ra dáng ngụy quân tử đạo mạo như vậy, đến nỗi kinh văn của phật tổ e rằng cũng sẽ bị tan biến nhanh thôi. Người ở nơi này, nước chảy bèo trôi, sống một cách vất vả hay thậm chí là vô cùng cực khổ. Lúc trước hắn đã từng nói với Cố Xán rằng đạo lý trên đời đều là tốt, kẻ mạnh thật sự mới tự do được, chính là hắn có đủ khả năng bảo vệ đám người này, làm cho bọn họ sống trong nửa vòng tròn dưới này một cách không cần lo âu, khiến cho bọn họ tự do hoạt động.
Mà tất cả những người vô duyên vô cớ gặp phải tai ương cũng không cần phải sợ tất cả những gì mà mình cần cù tích góp bị hủy hoại chỉ trong một sớm một chiều, khiến cho đám người không nói đạo lý, thậm chí là không cần biết quá nhiều đạo lý hay là đôi khi có lúc không thèm nói đạo lý kia dần dần làm dao động những quy tắc mà nho gia tạo ra kia, chiếc ghế gỗ bốn chân an ổn kia sẽ có thể sống tiếp một cách bình an.”
Trần Bình An đứng dậy dời bước, đi tới nửa vòng tròn bên phải phía dưới kia, chầm chậm viết: Lòng dạ con người, ngươi nói với người ta phải buông bỏ đồ đao lập địa thành phật, biết sai mà cải là rất đáng quý, đều chỉ là những lời nói suông.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận