Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1593 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (4)



Chương 1593 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (4)




Thôi Sàm gật đầu nói: “Thế nhưng chỉ cần Trần Bình An không bước qua được nút thắt trong lòng thì tiếp theo có làm gì đều chỉ trở thành những nút thắt mới, dù cho Cố Xán có tự nguyện cúi đầu nhận sai thì sao nào? Dù sao đã có nhiều người vô tội uổng mạng như thế, bọn họ sẽ mãi giống như những âm hồn dã quỷ mãi không tan biến, luôn bay lơ lửng trong lòng Trần Bình An, cố sức gõ cửa lớn tiếng kêu oan, cả ngày lẫn đêm đều sẽ chất vấn lương tri của Trần Bình An. Cái khó đầu tiên chính là khó ở chỗ Cố Xán có đồng ý nhận sai hay không, cái khó thứ hai chính là làm sao Trần Bình An mò ra được gốc rễ đạo lý lập thân của hắn từ những gì hắn đọc được trên sách, từ trong miệng những người khác và từ những điều hắn đã tự nghĩ ra được. Cái khó thứ ba chính là sau khi biết rồi, có khi nào hắn nhận ra rằng thật ra mình đã sai rồi, cuối cùng có giữ vững được bản tâm hay không. Cái khó thứ tư chính là Trần Bình An sẽ làm như thế nào đây. Điều khó nhất là ở ba và bốn, điều khó thứ ba, đã định sẵn là cả đời này Trần Bình An không vượt qua được.”
Thôi Đông Sơn hỏi thẳng về cửa ải cuối cùng của Trần Bình An: “Cái khó thứ tư?”
Thôi Sàm nói giọng giả thần giả quỷ: “Khó ở chỗ có vô số cái khó.”
Thôi Đông Sơn cười lạnh đáp lại.
Thôi Sàm lơ đễnh: “Nếu như Trần Bình An thật sự có bản lĩnh này, nếu như hắn đi đến cái khó thứ tư thật, bước khó này sau khi chúng ta xem xong, nó sẽ nói cho chúng ta biết một đạo lý, vì sao trên đời này lại có nhiều người ngu ngốc và người xấu đến vậy, vì sao rõ ràng là nhiều người biết rõ đạo lý như vậy, nhưng vẫn sống còn thê thảm hơn con chó, sau đó họ đều biến thành từng vật trang trí trên bánh xe thời gian. Vị nương nương của Đại Ly chúng ta kia, Đỗ Mậu, vì sao chúng ta lại không phải là Tề Tĩnh Xuân hay A Lương. Chẳng qua đáng tiếc là Trần Bình An không đi đến được bước đó, bởi vì muốn đi đến bước đó thì Trần Bình An cũng đã thua rồi, đến lúc đó ngươi có hứng thú thì có thể ở lại dây, từ từ quan sát vị tiên sinh kia của ngươi trở nên ốm o gầy mòn, tinh thần tiều tụy. Về phần ta, chắc đã đi mất tiêu từ lâu rồi.”
Thôi Đông Sơn ồ lên một tiếng: “Ngươi gấp gáp rời khỏi nơi này như vậy, đi đầu thai hả?”
Thôi Sàm cười ha ha, giơ một ngón tay ra, chọt Thôi Đông Sơn một cái: “Ngươi phải học theo tiên sinh nhà ngươi, phải học được tâm trí bình tĩnh, học cách kìm chế sự nóng giận mới có thể nhớ lâu.”
Thôi Sàm lại nhìn về phía bức họa trên đất một lần nữa: “Ta cảm thấy Cố Xán vẫn sẽ không cảm thấy mình đã sai, ngươi thấy thế nào hả?”
Thôi Đông Sơn lại nhắm mắt lại một lần nữa, không giống như giả chết mà giống như chờ chết hơn.
Thôi Sàm tự nhủ: “Ai cũng nói trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, có một vài người không ở đó nhưng bữa tiệc vẫn còn, chỉ chờ người nào đó ngồi xuống lần nữa mà thôi. Nhưng đối vưới bàn tiệc Thanh Hạp đảo này cho dù là người vẫn còn ở đó thì thật ra tiệc đã tàn từ lâu rồi, nói cách khác thì chỉ cần uống rượu là xem như đoàn viên à, không tính đâu.”
...
Trần Bình An được Cố Xán dẫn đến một con phòng hoa lệ cứ không phải một khu viện biệt lập.
Ở ngay sát bên căn phòng mà thỉnh thoảng Cố Xán sẽ ngủ lại.
Trần Bình An bảo Cố Xán đi tâm sự với mẫu thân nhiều một chút.
Sau khi Cố Xán đóng cửa lại, suy nghĩ một hồi thì vẫn không đi tìm mẫu thân mà tự mình đi giải sầu, rất nhanh sau đó tiểu nê thu cũng đi theo phía sau.
Nó giọng truyền âm nói với Cố Xán: “Sau khi thấy miếng ngọc bài kia, ban đầu Lưu Chí Mậu có vẻ không tin lắm nhưng sau khi phân biệt thật giả xong thì hình như đã bị dọa cho sợ choáng váng.”
Trong lòng Cố Xán truyền âm cười trả lời nói: “Ta đã nói rồi, Trần Bình An nhất định sẽ rất đáng gờm, trước kia ngươi còn không tin, giờ thì sao, bây giờ đã tin chưa?”
Nó khẽ khàng thở dài.
Bây giờ Cố Xán muốn dùng tay bộp một cái chụp chết mụ đàn bà Kim Đan đang bị giam ở thủy lao kia.
Nhưng sau khi nói chuyện với Trần Bình An xong, biết dù mình có đánh chết tên thích khách vương triều Chu Huỳnh kia thì cũng không có ý nghĩa gì, toàn chuyện vô bổ.
Chỗ làm cho Trần Bình An tức giận không phải nằm ở chỗ mấy tên thích khách này.
Không nằm ở chỗ mấy tu sĩ đối nghịch kia mà nằm ở chỗ những khai khâm nương tử chết trong miệng tiểu nê thu và những con sâu con kiến bị liên lụy tương đương với cửu tộc trên mấy hòn đảo.
Trên người Long Diêu học đồ và những người giống như tên nhóc chảy nước mũi ở ngõ Nê Bình năm đó.
Cố Xán đột nhiên hỏi: “Ta có mấy câu muốn nói thêm với Trần Bình An, nhưng bây giờ ta đi tìm hắn có thích hợp không?
Tiểu nê thu hiện thân bằng dung mạo một thiếu nữ vò vò đầu, động tác này là Cố Xán học của Trần Bình An, nó học của Cố Xán.
Cố Xán cười nói: “Ngu ngốc thật đó.”
Nó nhanh chóng thu tay lại, cười đỏ mặt.
Cố Xán vung tay lên: “Hắn chính là Trần Bình An đó, có gì mà không nói được chứ!”
Cố Xán nhìn quanh bốn phía, sau khi người kia đến, tòa Thanh Hạp đảo mà hắn thấy ghét nhất không hiểu sao lại trở nên đáng yêu vô cùng.
Nếu như ngày nào đó Trần Bình An không tức giận, còn đồng ý ở lại nhà mới của hắn thì nhất định nơi này sẽ là một nơi phong cảnh hữu tình nhất trơi đời này.
Về đến bên ngoài căn phòng, không đợi Cố Xán gõ cửa, Trần Bình An đã nói: “Vào đi.”
Cố Xán phát hiện Trần Bình An đang đứng ở cửa thư phòng, trên thư án có bày bút giấy, một thanh đao khắc và một đống thẻ tre.
Hình như Trần Bình An muốn viết gì đó?
Trước khi Cố Xán trở về.
Trần Bình An đã cố gắn tự xét lại, thử đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của người khác, đứng ở cùng gốc độ với Cố Xán để nhìn ngắm tòa Thư Giản hồ này.
Trần Bình An muốn trở về nơi bắt đầu kia.
Bắt đầu từ mỗi một đạo lý nhỏ nhất.
Đây là bước đầu tiên của học thuyết trình tự, là phải phân tích trước.
Trần Bình An biết đạo lý tự nói tự quyết không thực hiện được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận