Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 984: Lão Tăng Không Thích Nói Phật Ph

Chương 984: Lão Tăng Không Thích Nói Phật PhChương 984: Lão Tăng Không Thích Nói Phật Ph
Chương 984: Lão Tăng Không Thích Nói Phật Pháp (2)
Trần Bình An tập mãi thành quen, thư tịch trên bàn đều là mới mua sau khi rời xa Lục Đài và Phi Ưng bảo, đương thời Lục Đài nói chỉ có đọc loại sách tốt nhất mới có hy vọng trở thành nhóm người thứ hai. Chuyện đọc sách không thể cầu toàn, ăn nhiều nhai không nát, đọc chậm ngẫm kỹ, thực sự nuốt trọn tinh diệu của từng quyền sách kinh điển vào bụng, nhận ra được ý tưởng tốt đẹp trong đó, hiểu được đạo lý trong đó, thắm nhuần được tinh khí thần ấn giấu trong câu chương đó, lần lượt hóa thành của mình, đó mới gọi là đọc sách, bằng không chỉ là lật sách, lật qua ngàn vạn quyển, đến chết cũng là cái giá sách hai chân mà thôi.
Lúc đó Trần Bình An nghe mà hiểu ra, nếu không nhờ Lục Đài nhắc nhở, rất có thể hắn gặp quyển sách nào hay liền mua quyên đó, hơn nữa đều sẽ nhìn kỹ đọc chậm, nhưng biển sách vô bờ, nhân thọ hữu hạn, Trần Bình An đã phải luyện quyền luyện kiếm, còn muốn tìm kiếm đạo quan, thật không dễ dàng còn lại chút thời gian nhàn hạ, đúng là nên dùng để đọc loại sách tốt nhát.
Lục Đài cho hắn một bản danh sách, nhưng Trần Bình An cất kỹ tờ danh sách kia, nhưng không mua sách theo nó, mà đi mua điển tịch kinh nghĩa của Nho gia á thánh.
Đáng tiếc sách của Văn thánh lão tú tài, trên thị trường căn bản không mua được.
Trần Bình An muốn xem "Tam Tứ", xem để so sánh.
Xét về phương diện tình cảm, Trần Bình An đương nhiên có khuynh hướng thiên về phía tiên sinh của Tê tiên sinh, vị lão tú tài thích uống rượu còn thích nói chuyện khi đã say kia, hắn không chỉ thích mà còn ngưỡng mộ và tôn kính. Điều này không có vấn đề gì, nhưng nếu bởi thế mà cảm thấy lời người kia nói, chuyện người kia làm là hoàn toàn đúng, như vậy sẽ có vấn đè.
Học vấn Văn thánh lão tú tài cao hay không? Đương nhiên rất cao, theo như lời của thiếu niên Thôi Sàm thì là, đã từng cao đến khiến tất cả người đọc sách cảm thấy "như mặt trời giữa trưa”.
Như vậy Trần Bình An liệu có tư cách cho rằng đạo lý của lão tú tài không phải đạo lý tối cao?
Nhìn như kiến càng lay đại thu. buồn cười không biết tư lượng sức mình, nhưng thật ra là có, bởi vì có một vị Á thánh, có từng bộ từng bộ kinh điển mà Á thánh lưu lại.
Trần Bình An đã từng nói với cha mẹ Trữ Diệu, thực sự ưa thích một người là ưa thích cả những điều không hay của người đó.
Hắn cũng từng dặn dò với tiều đồng áo xanh và nữ đồng váy hồng: "Nếu như ta sai, các ngươi nhớ phải nhắc nhở ta".
Chẳng qua sâu trong nội tâm Trần Bình An đương nhiên vẫn hy vọng xem qua so sánh học vấn giữa song phương, mình có thể từ đáy lòng cảm thấy Văn thánh lão tú tài nói càng đúng hơn.
Như vậy lần sau uống rượu cùng lão nhân sẽ có cái để tán gẫu.
Trần Bình An ngồi ngay ngắn bên bàn, đọc sách rất chậm, giọng rất nhẹ, mỗi khi đọc tới cuối trang, tiểu liên nhân sẽ nhanh tay gấp gáp mở ra trang kế tiếp.
Sau đó lại tiếp tục ngồi xuống cạnh bàn, ở giữa Trần Bình An và thư tịch, mô phỏng thế ngồi đoan chính của Trần Bình An, nó vễnh tai, yên lặng nghe tiếng đọc sách trên đỉnh đầu.
Đối với không khí phố phường sôi động ngoài phòng, Trần Bình An áo bào trắng lưng đeo kiếm trên lưng, bên hông treo hồ lô tựa như một nhân vật kỳ quái xa tận chân trời, tới không thân cận, đi không lưu luyến.
Trả tiền là được.
Bên cạnh phố Trạng Nguyên không xa có quán rượu thanh lâu, còn cả chùa miễu phạm âm lượn lờ, tuy gần, lại xa giống như hai tòa thiên hạ.
Trần Bình An thường xuyên nhìn thấy các tăng nhân cầm bát đi ra khỏi cửa, tuy thân hình gầy gò, nét mặt đa phần lại đều an tường, dù trên người không khoác cà sa cũng có thể nhìn ra sự khác biệt giữa bon ho và bách tính thị tỉnh.
Còn phía quán rượu thanh lâu thường thường đều là ban đêm tiếng người sôi nổi, nguyên con phố lớn mùi son phấn nòng nặc, phải đến rạng sáng mới hơi hoãn bớt phần nào. Tuy nhân vật bên đó, vô luận là khách nhân uống hoa tửu hay là nữ tử kính rượu, phần đa đều áo gắm tơ lụa, nhưng một khi hoan du hạ màn, thần sắc ai nấy cũng tiều tụy, máy làn Trần Bình An nhìn thấy những nữ tử kia sau khi đưa tiễn khách nhân ra khỏi thanh lâu, đi về tháo bỏ son phán trang dung, trời tờ mờ sáng liền đi ra cửa hông thanh lâu, tới một hẻm nhỏ chen đầy quầy hàng rong, ngồi xuống uống một bát cháo hoặc mỳ, có không ít nữ tử đang ăn thì qục xuống bàn ngủ.
Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, như là vay tiền ông trời vậy, phải trả.
Có một số quầy hàng quen thuộc với những nữ tử kia, thích nói những lời trêu chọc dâm đãng, một số nữ tử không so đo, qua quít mấy câu, vì thế còn tiết kiệm được mấy đồng, nhưng cũng có người thẳng tính, các nàng lý ra hẳn đã quen ngoan ngoãn vâng lời, uốn mình theo người, lúc này lại trực tiếp mở miệng mắng to, quầy hàng sợ hãi rụt rè, đợi khi nữ tử rời đi rồi mới bắt đầu mắng các nàng chẳng qua là cái đồ kiếm tiền bằng da thịt, có mặt mũi gì mà ra vẻ hoàng hoa khuê nữ.
Ngày hôm sau, nữ tử thanh lâu mắng người vẫn cứ tới, hán tử hàng rong hôm qua chịu mắng vẫn cứ sẽ trộm liếc cẳng tay lộ ra trong tay áo của các nàng, trắng như thịt heo trên thớt vậy, so với mụ vợ mặt vàng ở nhà thì đúng là trên trời dưới đất, thật không biết đám đàn bà mọng nước này làm sao mà sinh ra được. Nhưng vừa nghĩ tới sờ lên bộ ngực các nàng sẽ phải tiêu xài mát gần nửa năm khổ cực liền chỉ biết than thở.
Nam Uyễn quốc đã máy trăm năm không chiến sự, quốc thái bình an, các đời quân vương chắp tay mà trị, đã không hiền danh, cũng không ác danh.
Cho nên kinh thành không hề dạ cấm, giang hồ hào kiệt tùy tiện nắm đao bội kiếm, tiên y nộ mã, quan phủ luôn luôn không quản, trên đường gặp phải, lập tức xuống ngựa, song phương còn sẽ khách khách khí khí chào hỏi vài tiếng, nếu giao tình tốt sẽ cùng ghé vào quán uống rượu, ngươi nói chút chuyện thăng quan tiến chức khiến người nghe mà đành chịu trên quan trường, ta kể chút chuyện cao thủ so chiêu rung động kinh hồn ngoài giang hồ, thường xuyên qua lại, hai ba cân rượu khẳng định vẫn chưa hết chuyện.
Vì tìm kiếm tòa Quan Đạo Quan, mỗi ngày Trần Bình An đều sẽ dạo chơi tòa kinh thành này, gặp gỡ thị tỉnh trăm màu, cũng gặp một ít người cổ quái ân trong thị tỉnh.
Chỉ cần bọn chúng không chủ động trêu chọc mình, Trần Bình An cũng sẽ không để ý tới.
Lục Đài từng nói một câu, khi đó cảm nhận không sâu sắc, hiện nay càng nhai càng có dư Vị. Lên núi, tu đạo, sẽ cảm thấy hình như tinh quái và âm vật quỷ mị trên thế gian càng lúc càng nhiều.
Trần Bình An khép sách lại, một canh giờ cứ thế trôi qua, hắn chuẩn bị ra cửa tiếp tục dạo chơi.
Tuy trong thời gian tìm kiếm đạo quan, tâm cảnh Trần Bình An càng lúc càng bức bối, nhưng Trần Bình An không phải không thử tĩnh tâm, trên thực tế hắn đã làm rất nhiều nỗ lực, đi tới khắp những chùa miếu lớn lớn nhỏ nhỏ, thắp hương bái Phật, một mình hành tẫu trên đường mòn dưới bóng cây tĩnh mịch, mỗi lần đến một nơi chùa miếu liền ghi chép trên thẻ tre, ngôi chùa trên phố Trạng Nguyên được Trần Bình An đi nhiều lần nhất, chùa không lớn, tính cả trụ trì cũng chỉ mười mấy người, lâu ngày rồi cũng quen mặt, mỗi lần Trần Bình An tâm không tĩnh đều qua bên đó ngồi, không nhất định sẽ nói chuyện với tăng nhân, dù chỉ ngồi một mình dưới mái hiên, nghe tiếng chuông gió leng keng, như vậy cũng đã có thể đánh bay cái bức bối của buổi xế chiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận