Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1312: Thải Vân Cục (4)

Chương 1312: Thải Vân Cục (4)Chương 1312: Thải Vân Cục (4)
Chương 1312: Thải Vân Cục (4)
Lô Bạch Tượng tâm thần hướng tới đối với ba câu nói hùng hồn người này để lại cho đời sau.
"Đi trước đi như thế nào cũng không có quan hệ.”
"Quan tử cục chính là quét tước chiến trường, ai muốn nói những lời kiểu như quan tử vô địch, làm trò cười cho người trong nghề mà thôi."
"Cờ đen học Mã Lôi kia, cờ trắng học Thôi Sàm ta, cờ nhường học thành chủ Bạch Đề thành, kẻ học Mã Lôi, có thế học bảy tám phần, người học Thôi Sàm, có thể học năm sáu phần, học thành chủ Bạch Đế thành, học cũng bằng uồng."
Lô Bạch Tượng hít sâu một hơi, liếc bàn cờ trên bàn, muốn đứng dậy ởi tìm Thôi Đông Sơn kia, nhắm chừng chế độ ba ván thắng hai, là có thể thử ra cân lượng của người này.
Lúc Lô Bạch Tượng đi ra khỏi phòng, phát hiện Ngụy Tiện vẻ mặt cổ quái đi trở về phòng.
Lô Bạch Tượng rẽ qua hành lang đi gian phòng kia xa hơn một chút gõ cửa, Ngụy Tiện đứng ở trên chỗ rẽ, hỏi: "Tìm Thôi Đông Sơn?” Lô Bạch Tượng gật gật đầu.
Ngụy Tiện xua tay nói: "Không cần đi nữa, người này cũng đánh cược với Chu Liễm, lúc này đã rời khỏi huyện thành, Tùy Hữu Biên đi theo rồi."
Lô Bạch Tượng nghi hoặc nói: “Đánh cuộc gì?”
Ngụy Tiện nói: "Thôi Đông Sơn nói muốn so chiêu với Chu Liễm, chỉ cần Chu Liễm thắng, hắn sẽ lấy ra một vật gang tắc tặng Chu Liễm, nếu Chu Liễm thua, về sau mỗi ngày làm bữa ăn khuya cho Thôi Đông Sơn hắn."
Lô Bạch Tượng cười nói: "Chu Liễm vậy mà cũng nhận lời?"
Ngụy Tiện do dự một phen, gãi gãi đầu,"Ban đầu đương nhiên Chu Liễm không nhận lời, dù sao Bùi Tiền bị lừa thê thảm như vậy, Chu Liễm cũng sợ mình sẽ theo sau, nhưng Thôi Đông Sơn nói hắn có thể đứng bát động. Chu Liễm vẫn không gật đầu, tên kia lại nói hắn tay chân cũng không động. Chu Liễm mới hỏi hắn có phải kiếm tu Địa tiên hay không, Thôi Đông Sơn nói mình tuyệt đối không phải kiếm tu. Vì thế Chu Liễm nhận lời. Tùy Hữu Biên đi theo xem náo nhiệt."
Chỉ qua nửa canh giờ, Thôi Đông Sơn liền cợt nhả quay về quán trọ, đi theo phía sau là Tùy Hữu Biên sắc mặt cổ quái, đương nhiên còn có Chu Liễm mặt xám mày tro.
Chu Liễm lập tức đi phòng của mình, đóng cửa 'rầm'.
Lô Bạch Tượng ở trong phòng tĩnh tọa không hỏi nhiều, Tùy Hữu Biên đi vào trong phòng, ngòi đối diện, nói với Lô Bạch Tượng: "Thôi Đông Sơn nói hắn sẽ nhanh chóng tới đây theo ngươi học cờ."
Lô Bạch Tượng cười hỏi: "Chu Liễm thua như thế nào? Hắn không phải trước đó không lâu mới lén lút chen thân bát cảnh võ phu sao?" Tùy Hữu Biên bát đắc dĩ nói: "Tên kia quả thực không chút nhúc nhích, chỉ là người này... Pháp bảo trên người hơi nhiều, từ đầu tới đuôi Chu Liễm không thể tới gần người trong vòng mười trượng, cứ như chó chạy. Dù là ta chống lại người này, cũng chẳng tốt hơn là bao so với Chu Liễm."
Lô Bạch Tượng rót cho Tùy Hữu Biên một ly trà, Tùy Hữu Biên không uống trà, lắc đầu nói: “Các ngươi chơi cờ, ta sẽ không xem."
Lô Bạch Tượng cười hỏi: "Sao, cảm thấy ta phần thắng không lớn?”
Tùy Hữu Biên đứng lên "Ta không cảm thấy người này kỳ thuật cao bao nhiêu, chỉ là tin tưởng một sự kiện, chỉ cần hắn đánh cược với người ta, tựa như khả năng thua sẽ không lớn."
Việc khiến Chu Liễm rét lạnh trong lòng, là người này đứng ở tại chỗ, khống chế từng món pháp bảo "ùn ùn không hết, rực rỡ muôn màu”, đánh cho Chu Liễm không ngắng nổi đầu không nói, còn có thể phát cờ hò reo cho Chu Liễm, sau đó vẻ mặt tiếc nuối, nói Chu Liễm ngươi loại con kiến này đi theo bên cạnh tiên sinh nhà ta, thật sự cũng chỉ có thể xuống bếp nấu cơm. Mà chuyện khiến Tùy Hữu Biên thiếu chút nữa xuất kiếm, là tên kia nói xong Chu Liễm, lại lấy khóe mắt liếc nhìn cô, nói ngươi tốt hơn chút, dù sao bộ dạng coi như xinh đẹp, tiên sinh nhà ta nói không chừng mỗi đêm đi ngủ đều là mặt hướng sang phải.
Lô Bạch Tượng lâm vào trầm ngâm, ở sau khi Tùy Hữu Biên rời khỏi, theo thói quen lật xem bộ (Thải Vân phổ) kia.
Không qua bao lâu, thiếu niên áo trắng kia cà lơ phất phơ tới cửa, một đường cắn hạt dưa tới, sau khi vào cửa, còn chưa ngồi xuống, nhìn thấy sách dạy đánh cờ Lô Bạch Tượng vừa mới đặt ở bên tay, sững sờ nói: "Ngươi xem thứ đồ chơi này, học tử hoạt, kỳ cân, hình thái và kỳ lý?"
Lô Bạch Tượng hỏi ngược lại: "Có gì không ôn?"
Thôi Đông Sơn ca thán một tiếng, đặt mông ngồi ở đối diện Lô Bạch Tượng, mặt mày đau khổ nói: "Thôi, ta không theo ngươi học cờ nữa.”
Lô Bạch Tượng chau mày, cằm lên một quân cờ ở đầu ngón tay, hỏi: "Vì sao lại như vậy?”
Thôi Đông Sơn một tay bưng hạt dưa lừa được bên chỗ Bùi Tiền bên kia, cái tay nhàn rỗi, vươn một ngón trỏ, tùy ý chỉ chỉ Lô Bạch Tượng, sau đó nhéch lên ngón tay cái, chỉ về phía mình, "Hay là ngươi theo ta học cờ đi."
Lô Bạch Tượng đứng lên, cười nhìn phía vị thiếu niên tuần mỹ mi tâm có một nốt ruồi đỏ trước mắt này, đưa tay ra hiệu Thôi Đông Sơn ngồi xuống,"Ai học cờ ai dạy cờ, thật ra không quan trọng."
VỊ một trong những tay cờ vây mạnh nhất trong lịch sử Ngẫu Hoa phúc địa này, có một loại trực giác, hôm nay mình có khả năng sẽ sinh ra kiệt tác về cờ.
Thôi Đông Sơn ngồi xuống, môt chân giẫm trên qhế. khom lưng, cằm đặt ở trên đầu gối, so với Lô Bạch Tượng ngồi nghiêm chỉnh thì cách biệt một trời một vực.
Thôi Đông Sơn giơ cánh tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cạnh viền hộp cờ, lười biếng nói: "Ngươi còn chưa định đoạn nhỉ?"
Lô Bạch lượng bật cười, chưa từng nghĩ mình ở trên bàn cờ sẽ có một ngày bị người ta xem nhẹ như thế, chỉ là Lô Bạch Tượng còn chưa đến mức vì chút việc nhỏ này mà rối loạn tâm cảnh, gật đầu cười nói: "Mới tới, quả thật chưa định đoạn."
Thôi Đông Sơn gât đầu nói: "Chuyện định đoạn, dựa theo quy củ thế tục, có thể trước tiên đánh ba ván cờ với một vị kỳ đãi chiếu cửu đoạn, ba hai một, kỳ đãi chiếu lần lượt nhường người mới ba quân, hai quân và một quân, đương nhiên, thắng bại không ảnh hưởng tới định đoạn cuối cùng, phần nhiều là một cách dẫn dắt, ân vinh. Vận khí Lô Bạch Tượng ngươi, so với kỳ lực của ngươi mạnh hơn nhiều lắm."
Thật sự quyết định đẳng cấp của người mới, đương nhiên vẫn là những ván ngang tay kia với tứ ngũ đoạn kỳ thủ.
Thôi Đông Sơn đột nhiên ngắng đầu,"Có thể ngươi sẽ cảm thấy kế tiếp ngươi ta đánh cờ, ngươi có cơ hội đánh ra ván đỉnh phong, không ngại nói cho ngươi biết, đây là ảo giác của ngươi. Nhưng ngươi khẳng định không phục, vậy ta sẽ điên đảo tuần tự, một hai ba, trước nhường một quân, để ngươi biết cân lượng thật sự của mình, như thế nào? Về phần là chế độ Tọa Tử, hay là không bình khai cuộc, tùy ngươi chọn lựa.”
Lô Bạch Tượng lắc đầu nói: "Không cần nhường quân, cho dù ta thua, vẫn biết chênh lệch giữa ngươi ta."
Thôi Đông Sơn giơ ngón tay, chỉ chỉ Lô Bạch Tượng, "Ta thích các ngươi loại mù quáng tự phụ không sợ trời không sợ đất này. Được rồi, ta đoán nếu là ván nhường quân, ngươi sẽ không đáp ứng. Vậy chúng ta sẽ không bình bắt đầu, nhưng không đoán quân, do Lô Bạch Tượng ngươi cầm quân đen đi trước." ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận