Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1748 - Kiếm Của Tiên Sinh Từ Đâu Đến (4)



Chương 1748 - Kiếm Của Tiên Sinh Từ Đâu Đến (4)




Quan Ế Nhiên cười to nói: “Lỡ như sau này gặp vấn đề gì khó xử, có thể tìm đến nơi vó ngựa thiết kỵ Đại Ly bọn ta, đều là người cương thổ Đại Ly cả!”
Vẻ mặt Trần Bình An hoảng hốt không biết phải đáp lại thế nào.
Sau đó ngay vào lúc ba ngày đầu tháng này, ba người Trần Bình An đã rời khỏi tòa thành này, tiếp tục đi về hướng bắc, không ngừng đi về hướng biên cảnh phía bắc của Thạch Hào quốc.
Tuyết lớn đã tan.
Ánh xuân xanh sắc liễu, màu trời nhuộm khói hòe.
Trên đường đi Tằng Dịch nhặt được không ít thứ hay ho, ví dụ như ấn quan phòng của quan tổng binh Thạch Hào quốc có khắc chữ “Lễ Tào Tạo”, nhiều đồ cổ hình chai lọ bị vứt bỏ ở ven đường, phần lớn là các vật lớn và mấy đồ bỏ túi, một đống tán loạn lung tung, đoán chừng những thứ có hình dạng không lớn không nhỏ, thích hợp mang theo kia chắc đã bị bách tính chọn lựa mang đi hết rồi, thật ra bọn chúng đều là những thứ đắt đỏ có giá trị mấy chục hoặc hơn trăm lượng vào thời thịnh thế, bây giờ lại bị vứt bỏ như chiếc giày rách, còn có mấy bức tranh chữ, tự thiếp hầu như đã bị hủy hoại, rơi trên đường dính bùn đất, đã không còn quý báu, hoặc đã bị bán đổ bán tháo cho các hiệu cầm đồ, mấy chỗ cất giữ báu vật tại các quận huyện không bị chiến hỏa lan tới. Ai mà ngờ Mã Đốc Nghi đã là một kẻ tham tiền thì chớ, nay Tằng Dịch lại càng tham tiền hơn, mỗi lần lập nên chỗ phát cháo hay hiệu thuốc tạm thời, vừa được rảnh rỗi là hai người đó liền chạy đi nhặt nhạnh, đã mượn của Trần Bình An hai lần rồi, tiền thần tiên vốn đâu có đủ, thêm vào hai mươi đồng tiền Tuyết hoa, chỉ để đổi lại ít vàng bạc của vương triều thế tục nhưng cũng không dễ dàng, phải đi đến bến đò tiên gia hoặc khách sạn thần tiên.
May nhờ có tấm bùa mỹ dân da cáo của một vị nữ tử vật âm nào đó có xuất thân không tính là quá xuất sắc của động phủ tiên gia, sau khi Trần Bình An hoàn thành tâm nguyện của vị nữ tử vật âm kia thì cũng dùng tiền thần tiên đổi được chút vàng bạc từ chỗ tiên gia kia, giao cho Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch tự đi xử trí. Vì vậy mà Mã Đốc Nghi còn quấn mãi lấy Trần Bình An, bảo hắn tạo cho mình một cái hòm trúc chuyên dùng để cất trữ đồ đạc.
Đối với đề nghị này Trần Bình An cũng không thấy có gì không ổn, chỉ cần không làm trễ nãi chuyện tu hành và chính sự thì cứ theo ý bọn họ thôi.
Ngay trong tòa thành nhỏ của một quận thành nằm gần biên cảnh, sau khi Trần Bình An phụ trách móc nối với quan phủ đứng đầu xong, Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi lại bắt đầu quen đường quen nẻo bận rộn xây nên tiệm bán cháo bán thuốc. Đối với điều này, bọn họ chẳng dám mập mờ chút nào, chỉ có sau khi đã làm xong phận sự mỗi ngày của mình thì mới dám vui mừng phấn khởi đi thực hiện kế hoạch lớn góp nhặt lợi ích, bởi vì mặc dù Trần tiên sinh không nhúng tay vào bất cứ chuyện cụ thể nào và thậm chí hầu như còn chưa từng mở miệng nói chuyện, thế nhưng hai người đã ở chung với vị tiên sinh chưởng quỹ này lâu như vậy, đã hiểu được phong cách làm việc của Trần tiên sinh từ lâu, cũng biết Trần tiên sinh quan tâm đến thứ gì, hơn nữa còn quan tâm sâu sắc hơn bọn họ nữa.
Về phần số tiền mà bọn họ mượn chỗ Trần tiên sinh với mấy món đồ tốt góp nhặt được từ chỗ hiệu cầm đồ đều tạm thời gửi lại trong vật một tấc của Trần tiên sinh.
Điều này phải kể đến công lao xuất thân từ thế gia vọng tộc của Mã Đốc Nghi, khi còn sống nàng lại là quản sự nhỏ của một Trân Bảo phường trên hòn đảo nàng ở, mắt nhìn không tầm thường, đó là thứ mà thiếu niên Tằng Dịch không thể nào sánh kịp.
Sau đó Trần Bình An lo lắng Mã Đốc Nghi sẽ nhìn nhầm, dù sao thứ mà bọn họ mua được đa số đều là mấy thứ tạp nham, là mấy thứ từ nơi cửa rộng nhà cao của Thạch Hào quốc lưu lạc dân gian, kỳ lạ vô cùng, cho nên đã thỉnh âm hồn của một vị tu sĩ trung ngũ cảnh sống trong tòa phỏng chế Lưu Ly các ra giúp Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch kiểm tra, kết quả là vật âm bị Mã Viễn Chí của Chu Huyền phủ luyện chế thành quỷ tọa trấn giếng nước kia lại nhìn một cái rồi lên cơn nghiện, đầu tiên là chê những thứ mà Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi nhặt về thành thứ không đáng một đồng, sau đó nhất định phải tự mình hiện thân rời khỏi tòa Lưu Ly các phỏng chế kia, giúp hai tên ngu ngốc Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch đi mua thứ tốt thật sự. Vì vậy ông ta cũng không tiếc hiện thế bằng lá bùa da cáo chỉ dành cho nữ tử, một ông lão khi còn sống cũng đạt đến Quan Hải cảnh có thể nỗ lực hi sinh lớn đến như vậy, xem ra những ghi chép trong sách của Trần Bình An đúng là nói không ngoa mà, đúng thật là tên điên đam mê cất giữ đồ cỗ, thứ hàng phế phẩm trong mắt tu sĩ hồ Thư Giản. Trong sổ sách còn có ghi lại một câu bình luận của một vị tu sĩ địa tiên nào đó trước kia, nói vị tu sĩ Quan Hải cảnh cứ mãi nghèo đói túng thiếu này nếu không phải vì bận chi tiêu cho những vật linh tinh lung tung kia thì nói không chừng đã đạt đến Long Môn cảnh rồi.
Trần Bình An cũng tùy theo lão tu sĩ, mỗi ngày cứ bày ra dáng vẻ mỹ nhân yêu kiều trước mặt bọn họ nhưng lại ngồi với cái dáng hào phóng đao to búa lớn, dù sao cũng đâu phải Trần Bình An hắn chưa từng thấy qua những chuyện tương tự, nói thật, cảnh tượng lúc tước Đỗ Mậu suốt ngày nhăn nhăn nhó nhó, cái eo nhỏ nhắn đánh hông lúc đi lại còn buồn nôn hơn bây giờ một chút.
Trong buổi hoàng hôn hôm ấy, nhóm hai quỷ một người Tằng Dịch lại đi thực hiện các kế hoạch lớn góp nhặt chỗ tốt trong thành. Thật ra thường đi bên sông sao bùn không dính giày được, những thứ có thể lọt vào mắt xanh của lão quỷ Quan Hải cảnh cũng sẽ làm cho những sơn trạch dã tu bình thường động tâm, thậm chí là gia phả tiên sư chuyên đi đến những quốc gia chiến loạn cũng xem cái này như cơ hội kiếm tiền hiếm thấy, trong đám vật báu gia truyền của nhiều hào môn thế gia đúng là có mấy món ẩn chứa linh khí nhưng lại bị gia tộc xem nhẹ, một khi đụng phải loại này, kiếm mười mấy đồng tiền Tuyết hoa hay thậm chí là mấy trăm đồng cũng không thành vấn đề.



Bạn cần đăng nhập để bình luận