Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1486 - Thăng Trầm Chập Chờn Nơi Đáy Lòng (2)



Chương 1486 - Thăng Trầm Chập Chờn Nơi Đáy Lòng (2)




Cái này không quan hệ với xuất thân sang giàu hay nghèo khó, tu vi cao hay thấp.
Sư phụ của Mao Tiểu Đông là Văn thánh, sư huynh có Tề Tĩnh Xuân, Tả Hữu, cũng sớm quen biết A Lương, còn được Lễ ký học cung xem trọng, thậm chí từng được thỉnh giáo người đọc sách từng dùng một kiếm mở ra tiểu động thiên Hoàng Hà ở Trung thổ.
Ông ta từng có rất nhiều đại cơ duyên, đi qua rất nhiều con đường học đạo, quen biết vô số cao nhân ẩn sĩ, thậm chí còn từng uống rượu vô số lần với lão tổ Nông gia, thưởng thức khung cảnh vạn dặm núi sông.
Nhưng Mao Tiểu Đông vẫn cảm thấy mình không bằng Trần Bình An.
Bởi vì Mao Tiểu Đông đã bỏ lỡ rất nhiều điều, không thể nắm giữ.
Trong lúc vô tình Thôi Đông Sơn đã từng kể về một đoạn mưu trí của Trần Bình An trong giai đoạn hung hiểm nhất sau khi rời khỏi Ly Châu động thiên.
Không phải cái gì chém chém giết giết, mà là A Lương tìm được hắn rồi.
Cái này nhìn như một bài kiểm tra chỉ có phúc duyên mà không có nguy hiểm, nếu nội tâm của Trần Bình An có chút rung động, thì kết cục sẽ trở nên giống với Triệu Diêu, có khả năng trong tương lai sẽ lại giống như Triệu Diêu, có cơ duyên khác cho riêng mình, nhưng Trần Bình An nhất định sẽ bỏ qua A Lương, bỏ qua Tề Tĩnh Xuân, bỏ qua Tề Tĩnh Xuân sẽ khiến hắn mất cơ duyên lớn nhất, bỏ qua lão tú tài, cuối cùng bỏ qua cô gái trong lòng mình, một bước sai, từng bước sai, thua cả ván cờ.
Mao Tiểu Đông lúc ấy không thể không hỏi, "Vậy Trần Bình An dựa vào cái gì mà mạo hiểm đi qua?"
Thôi Đông Sơn lúc ấy đưa ra một đáp án thực không đứng đắn, "Tiên sinh nhà ta biết mình ngốc, đương nhiên cũng có phần may mắn."
Mao Tiểu Đông còn muốn hỏi kỹ càng cụ thể, chỉ là Thôi Đông Sơn không muốn nói tiếp.
Đến cuối cùng, Mao Tiểu Đông đưa lễ khí đồ dùng cúng tế từ văn miếu kinh thành tới, từ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đã trở thành chỉ là dệt hoa trên gấm.
Nhưng đương nhiên Mao Tiểu Đông càng thêm vui vẻ với chuyện này.
Điều này có nghĩa văn đảm màu vàng kia luyện chế thành vật phẩm bản mạng sẽ càng cao cấp hơn.
Đương nhiên sẽ kém hơn Thủy Tự Ấn, nhưng mà trên đời này phải đi đâu để tìm một con dấu khác được Tề Tĩnh Xuân lấy chính tinh thần khí của mình mà tạo thành?
Đây là điều Mao Tiểu Đông cũng phải cảm thấy tiếc hận thay cho Trần Bình An, khi đã phá hủy Sơn Tự ấn ở bên Giao Long câu, nếu không thì đã xây dựng nên đại vận mệnh "Sơn thủy hữu tình", như vậy chẳng phải sau khi thành công có được hai món vật bản mạng vật, một hơi đột phá vách ngăn hai tầng cảnh giới, trở thành Luyện khí sĩ nhị cảnh đỉnh phong đơn giản vô cùng, tam cảnh đỉnh phong là chuyện ván đã đóng thuyền! Cho dù ba món vật phẩm bản mạng có kém cỏi, chỉ cần góp đủ vật phẩm ngũ hành, tất nhiên sẽ đột phá cửa ải lớn đầu tiên của Luyện khí sĩ, đi thẳng tới ngũ cảnh!
Nhưng Mao Tiểu Đông cũng hiểu rõ, mang theo Sơn Tự ấn của Tề Tĩnh Xuân đi tới Đảo Huyền sơn, vô cùng có khả năng sẽ xuất hiện vấn đề lớn.
Cái này nhìn như lựa chọn lấy hay bỏ bình thường, thật ra là đạo lý Trần Bình An ngộ ra từ quyền pháp, luyện kiếm cùng đọc sách, nội tại của nó nằm trong “học vấn căn bản”.
Liên quan tới việc này, kì thật Thôi Đông Sơn có nghiên cứu sâu nhất, phân chia giữa thần và người, chỗ sâu trong hồn phách, vì người vì mình, Thôi Đông Sơn và Thôi Sàm đã đi cực xa trên con đường nhỏ bé và cô đơn này, nói không chừng còn là người đi xa nhất thế gian.
Có lời đồn năm đó trước khi Thôi Sàm quyết định mưu phản Văn thánh nhất mạch, thì đã từng đi Học vấn đường ở văn miếu Trung thổ, ở bên kia không nói một lời, nhìn chữ viết màu vàng trên đất ước chừng ba ngày ba đêm, chỉ nhìn chỗ ở dưới cùng, chỗ cao hơn thì không đọc một lần nào.
Mao Tiểu Đông hơi thở dài một tiếng.
Mặc kệ như thế nào, có thể thuận lợi luyện hóa văn đảm màu vàng này thành vật bản mạng đã là một cơ duyên cực kỳ không tầm thường.
Không thể chuyện gì cũng mong muốn hoàn mỹ, như vậy là tự làm khổ mình.
Không còn nghĩ linh tinh, Mao Tiểu Đông đưa văn vận trong từng món lễ khí đồ dùng cúng tế vào trong đan lô, tư thế thuần thục và tinh tế vô cùng.
Lúc này mới có phong cảnh tuyệt mỹ cả đỉnh núi chìm trong tầm ánh sáng màu vàng trong mắt Thạch Nhu Tạ Tạ.
Sương khói ngũ sắc tràn ngập đan lô chợt yên lặng, mây khói tan hết.
Văn đảm màu vàng im lặng nằm ở dưới đáy lò kim quỹ- ngũ sắc, hóa thành chất lỏng màu vàng, sau đó chậm rãi “biến hóa” thành một người đọc sách mặc nho sam đeo kiếm, thân chỉ cao chừng ngón tay, toàn thân vàng óng, người này nhảy một cái, đi tới đỉnh chóp đan lô, nhìn về phía Trần Bình An, chỉ là khuôn mặt mơ hồ, không có định hình rõ ràng, đại khái giống như bề ngoài của Trần Bình An, ngoại trừ có thêm một cây trường kiếm, bên hông còn có mấy quyển sách nhỏ màu vàng, người tí hon mặc nho sam màu vàng này vậy mà lại nói chuyện bằng giọng điệu ông cụ non: ”Phải đọc nhiều sách hơn! Hơn nữa, là chính ngươi nói, biết sai có thể cải thiện rất nhiều!”
Trần Bình An đang đổ mồ hôi đầm đìa lau đi mồ hôi trên trán, gật đầu cười nói: "Cùng nỗ lực."
Tiểu nho sĩ màu vàng hóa thành một chiếc cầu vồng, bay nhanh về phía phế phủ khiếu huyệt của Trần Bình An, ngồi xếp bằng, cầm lấy quyển sách treo bên hông, bắt đầu lật xem.
Ngoài ra còn có một văn đảm màu vàng lơ lửng trong động phủ, thật ra là cùng một thể với người tí hon màu vàng mang kiếm và treo sách bên hông.
Mao Tiểu Đông ngẩn người, sau đó bắt đầu nhíu mày.
Trần Bình An nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì bất thường sao?"
Mao Tiểu Đông lộ vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: "Luyện hóa văn đảm màu vàng làm bảo vật bản mạng, ngưng thần thành văn sĩ nho sam, ta cảm thấy không tính là quá mức kỳ quái, nhưng vì sao nó lại nói câu kia?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận