Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 708: Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn (2)

Chương 708: Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn (2)Chương 708: Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn (2)
Chương 703: Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn (2)
Cô gái xinh đẹp ngồi ở bên cạnh Trương Sơn phong, một tay đỡ lấy vị trí cổ áo, nhìn như là xuất phát từ rụt rè, vì muốn che lấp cảnh xuân, thực ra hơi hơi dùng sức án xuống, phía đông mặt trời mọc phía tây mưa, vạt áo càng bị túm chặt, căng phòng lên như muốn xổ ra bên ngoài. Nàng dùng đầu vai cọ cọ đạo sĩ trẻ tuổi, nũng nịu hỏi: "U, tiểu đạo trưởng, trên lưng còn đeo thanh mộc kiếm kìa, có phải kiếm gỗ đào trong truyền thuyết hay không? Chi bằng rút kiếm ra khỏi vỏ, cho tỷ tỷ xem thử là dài hay ngắn?"
Lỗ tai đạo sĩ Trương Sơn Phong đỏ rằn, không dám đáp lời.
Cô gái rúc vào bên cạnh Trần Bình An sở hữu khuôn mặt trái xoan, mặt đây ý xuân, vươn một đôi tay mảnh dẻ thon dài như hành hoa, cất giọng nói mềm mại: "Vị công tử này, ta cùng các tỷ muội lần này đi đường đêm, ban đêm sơn lĩnh gió núi thổi mạnh làm cho đôi tay nhỏ bé của ta lạnh lẽo hết rồi, không tin công tử ngươi sờ thử xem?"
Trần Bình An chỉ chỉ đống lửa, cười nói: "lay cô nương lạnh thì sưởi ấm đi, sẽ mau ấm áp lại thôi."
Cô gái tuổi thanh xuân váy hồng phần giầy thêu không có vô giúp vui, một mình ngồi xổm bên lửa trại, cúi đầu đưa tay ra, Liễu Xích Thành ngồi xuống bên cạnh nàng, chủ động lại gần cười hỏi: "Tiểu cô nương, các cô là người Sơ Thủy quốc?"
Cô gái nhẹ nhàng gật đầu, ngẳắng đầu, lông mi run rấy, muốn nói lại thôi.
Hán tử râu quai nón liếc mắt nhìn mép giày thêu của cô gái, sau đó nhìn phía hai cô gái mị thái kia, cười nói: "Trừ vị tiểu cô nương này chân dính chút bùn đất, vì sao hai vị tỷ tỷ đi trên sơn đạo một đoạn xa như vậy nhưng lại không dính chút bụi nào? Sẽ không phải là quỷ mị tinh quái sinh ra nơi sơn dã đó chứ? Vậy bốn người bọn ta gặp phải tai ương rồi, đến lúc đó chỉ cầu hai vị tỷ tỷ, cho các huynh đệ được thống khoái một trận, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, ha ha, không biết ý các tỷ tỷ như thế nào?"
Liễu Xích Thành cười ha ha nói: "Hai vị tỷ tỷ này vẻ ngoài quốc sắc thiên hương như thế, sao có khả năng là quỷ quái chứ, tướng từ tâm sinh, không có khả năng không có khả năng, nói lui một vạn bước, mặc dù thật sự là quỷ mị, khẳng định cũng là quỷ tốt bụng, bàn tay trắng nõn thêm hương, tối nay chúng ta đối hoa đối rượu, tuy là âm dương khác đường, cũng là người quỷ gặp nhau, có thể đào lý xuân phong một chén rượu, vậy mới là một chuyện nhã sự chân chính, các tỷ tỷ, đúng không nào? Đợi lát nữa ngàn vạn chớ để uống rượu say rồi không cẩn thận để lộ ra bản thái quỷ mị dọa người, như vậy thì không đẹp đâu."
Hai cô gái quyến rũ nhìn nhau cười, tai họa sinh ra ở đây hơn trăm năm, thật đúng là lần đầu gặp gỡ nhiều kẻ vô tâm vô phế thế này, là kẻ tài cao gan lớn, hay là non nớt mới ra đời, căn bản không biết sơn thuỷ thần quái lợi hại hung mãnh ra sao? Một trong các nàng che miệng cười duyên, một người dứt khoát ôm bụng cười to, thân thể ngả trước nghiêng sau, bộ ngực tuyết trắng lắc lư ngay trước mặt khiến Liễu Xích Thành phải nuốt nước miềng.
Cô gái kia đột nhiên ngẳắng đầu, lộ ra sắc mặt trắng bệch, thét chói tai lên: “Các ngươi chạy mau al Bọn họ là..."
Mỹ nhân đối diện đang che miệng cười duyên thần sắc nghiêm lại, một tay áo dài đánh tới, đánh trúng trán cô gái, đánh cho cô gái ngửa ra sau ngã xuống đất, chỗ mi tâm sưng đỏ một mảng.
Cô gái bên cạnh Liễu Xích Thành bị giật mình kêu to lên.
Gần như đồng thời, đạo sĩ Trương Sơn Phong song chỉ khép lại kháp kiếm quyết, kiếm gỗ đào sau lưng nháy mắt lược ra, ở không trung hăng hái họa xuất một đường cong, trực tiếp ghim vào lưng cô gái ra tay, cô gái bị kiếm gỗ đào xỏ xuyên qua thân thể mềm mại, ngã gục xuống đất, cũng không có hình ảnh máu tươi phun trào, mộc kiếm linh quang lưu chuyển, tựa như chỉ là ghim trúng một chiếc y phục phùng phình mà thôi.
Khuôn mặt cùng thân hình cô gái vặn vẹo dữ tợn, hiển nhiên đều không phải là thân tinh quái tu luyện ra hình người, mà là dòng quỷ mị không có thật thể để dựa vào, chỉ thấy nữ quỷ toàn thân khói đen lăn lộn, không ngừng giãy giụa, ý đồ thoát khỏi khu vực đống lửa, lại chết sống không thể rời khỏi trói buộc của thanh kiếm gỗ đào cắm nghiêng trên mặt đất, giống như là một con dã thú bị xích sắt trói chặt. Đạo sĩ Irương Sơn Phong miệng tụng pháp quyết, trên kiếm gỗ đào linh quang sáng lạn, nữ quỷ càng vô pháp duy trì hình người.
Một vạt đao cương tạc liệt mà tới, thì ra là hán tử râu quai nón tấn mãnh rút đao, thanh trường đao quét qua hỏa diễm một cái, giống như thần binh do tiên nhân rèn luyện, không ngừng có ánh lửa lan tràn như từng con hỏa long chiếm cứ thân đao, sau đó Từ Viễn Hà một đao phách khảm xuống, hồn phách nữ quỷ vốn đang bị kiếm gỗ đào ghim chặt kia bị một đao chém nát toàn bộ khói đen, khói đen gặp phải thanh thần binh lợi khí cương khí hào quang trải rộng toàn thân, lập tức tan rã hầu như không còn, nữ quỷ cất tiếng kêu rên như đâm thủng màng tai, vang vọng cô tự. Từ Viễn Hà quay đầu nhìn lại, có chút ngượng ngùng.
Trần Bình An đang một tay trong tư thế bóp cổ người, một tay ra quyền như tật phong mưa rào, chủy đánh ngực nữ quỷ, khói đen đã bị hắn đánh cho thưa thớt phân tán, gần như không còn.
Giống như là đánh cho nữ quỷ kia tan thành mây khói, Trần Bình An ra tay có thể nói lặng yên không một tiếng động, không chút thương hoa tiếc ngọc.
Liễu Xích Thành cũng không ngốc, không thể nào thương hương tiếc ngọc, tè ra quần chạy khỏi cô gái vừa ngã xuống đất, vòng qua đống lửa đi tới phía sau ba người.
Cô gái giãy giụa ngồi dậy, lã chã chực khóc,"Các ngươi chạy mau đi, Ma Ma bọn ta sắp tới đây rồi..." Lời còn chưa dứt, Thính Yêu Linh lại bắt đầu kịch chấn, đại môn bị một cỗ âm phong mạnh mẽ trực tiếp thổi bung, một luồng gió núi âm hàn đương trường đánh ngay lưng cô gái, cô gái miệng phun máu tươi, cả người bị thổi bay, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn xẹt qua đống lửa, đánh về phía đạo sĩ trẻ tuổi cùng hán tử râu quai nón, Từ Viễn Hà nhanh chóng thu hồi trường đao trong tay để tránh bị thương người vô tội, nhưng ngay trong nháy mắt này, cô gái lộ ra ý cười giảo hoạt, hai tay ra tay như tia chớp, điểm huyệt trên ngực Từ Viễn Hà cùng Trương Sơn Phong, thân hình bắn ngược một cái, cô gái cứ như vậy đứng ở bên trong đống lửa, dùng giầy thêu nhẹ nhàng cơi lên liệt hỏa hừng hực, lửa than cùng hỏa diễm nóng bỏng này căn bản không thể mảy may làm tổn thương nàng.
Nàng không hề đề ý tới hán tử râu quai nón cùng đạo sĩ trẻ tuổi không thể nhúc nhích, chỉ là một cước đá bay thanh kiếm gỗ đào kia, khoảnh khắc mũi nhọn giầy thêu chạm đến kiếm gỗ đào, xuất hiện một vét cháy đen. Nàng từ trên cao nhìn xuống, nhìn phía thiếu niên đeo hộp duy nhất còn có lực chiến một trận kia, vui vẻ cười nói: "Nếu ngươi muốn chạy trốn, ta có thể tha cho ngươi lần này."
Bên phía đại môn, âm phong gào thét, xuất hiện mấy nam nữ cầm trong tay cờ đen, quỷ khí quanh quân, nhìn phía cô gái trong tự miếu, ánh mắt cực nóng, hô to nói: "Ma Ma thần thông cái thế, thiên thu vạn tuế!"
Trần Bình An đứng lên, hỏi: "Ngươi là người hay quỷ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận