Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 888: Nâng Tay Giết Kiếm Tiên (1)

Chương 888: Nâng Tay Giết Kiếm Tiên (1)Chương 888: Nâng Tay Giết Kiếm Tiên (1)
Chương 888: Nâng Tay Giết Kiếm Tiên (1)
Trữ Diêu gật gật đầu,"Có người muốn mua trảm long thai của nhà ta, ta không muốn bán, người ta liền ra giá trên trời, nói đạo lý đại nghĩa, nói thế giao tình cảm, cái gì cũng nói, nói đến nỗi ta thấy hơi phiền."
Trần Bình An không nói gì thêm lời nào để an ủi, chỉ là nhẹ nhàng cằm một bàn tay của Trữ Diêu.
Trữ Diêu không biết vì sao lại cười lên,"Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng khổ sở trước đây của huynh, đói bụng, vụng trộm khóc nước mắt nước mũi tèm lem ở ngõ Nê Bình, ta liền cảm tháy thật ra những chuyện này đều không là gì cả."
Trần Bình An cười nhìn phía phương xa, thanh phong quất vào mặt, không còn quát cốt trùy tâm giống như trước kia, mà tựa như chỉ là gió nhẹ núi rừng quê nhà mà thôi, ôn nhu nói: "Như vậy a.”
Một đêm không nói chuyện, cuối cùng Trữ Diêu dựa vào đầu vai Trần Bình An, vui vẻ ngủ say đến bình minh.
Trần Bình An không động đậy, im lặng gác đêm.
Hắn từng đọc được một câu thơ thực động lòng người.
Là ở trên tượng thần hoa văn nơi mộ thần tiên quê hương, không biết là ai khắc lên đó.
Trần Bình An hy vọng là ai cũng được, chỉ cần không phải Mã Khổ Huyền ngõ Hạnh Hoa là được.
"Từ thời thơ ấu, ta đã một thân một mình, chiếu cố lịch đại tỉnh thần."
Minh nguyệt lại biến mất, thái dương cứ theo lễ thường mọc lên.
Lại là một ngày mới.
Trữ Diêu hiếm khi ngủ ngon lành như thế, sau khi tỉnh lại lau miệng, đứng lên, duỗi thẳng thắt lưng, dứt khoát ngự kiếm xuống đầu tường, tiêu sái mà đi về hướng phương bắc thành trì.
Trần Bình An tuy đã nhìn thấy không ít hình ảnh tiên sư ngự phong ngao du thiên địa, sớm nhất là Trữ Diêu, sau đó đến Phong Tuyết miều Ngụy Tán, Lưu Bá Kiều, lúc đi trên côn thuyền lại càng nhiều, nhưng mà Trữ Diêu ngự kiếm, vẫn là nhìn như thế nào cũng cảm thấy mới mẻ, đương nhiên cũng sẽ hâm mộ.
Trần Bình An quay về nhà tranh ăn bữa sáng, sau đó bắt đầu dọc theo phương bắc đầu tường, từ trái đến phải, tâu thung luyện quyền, đã sớm quen thuộc, có thể một đường nhắm mắt lại, Trữ Diêu nói hôm nay có khả năng sẽ không đến đầu tường gặp hắn, cho nên hôm nay Trần Bình An mang theo chút đồ ăn, dự tính đi xa hơn một chút.
Phía trước đại khái là khu vực gân nơi lão kiếm tiên tu hành, kiếm tu rất thưa thớt, Trần Bình An chỉ gặp được lão nhân họ Tê, cùng vị Ấn Quan Đại Nhân chém giết Yêu tộc trong ngũ cảnh số lượng có một không hai Kiếm Khí Trường Thành kia, đợi cho hôm nay Trần Bình An cứ luyện quyền đi về hướng tay phải, thì thấy được càng nhiều kiếm tu, nam nữ lão ấu đều có, còn có người trẻ tuổi tới đây hấp thu kiếm ý, mài dũa kiếm đạo, thường thường một mình luyện tập kiếm thuật, hoặc là lặng lẽ ngộ đạo, cũng có theo lệ tuần tra đầu tường, kiếm tu kết đội thành quần, thấy Trần Bình An lưng đeo hộp kiếm lại đánh quyền, không hề ngoại lệ, không có ai chào hỏi, ai ai cũng là ánh mắt hờ hững.
Trần Bình An lúc này mới mới thám thía câu nói của lão nhân họ Tể kia, kiếm tu ở trong này, không muốn phiền toái người khác, bản thân lại càng không tìm phiên toái.
Vào chính ngọ, Trần Bình An ngồi ở đầu tường ăn thịt chà bông cùng điểm tâm Trữ Diêu đưa tới, ăn miếng nhỏ nuốt chậm, xa xa có một nhóm thiếu niên thiếu nữ đi về phía trước, hơn hai mươi người, xuất kiếm sắc bén lại chỉnh tề, dáng người mạnh mẽ, kiếm chiêu xảo quyệt mà ngắn gọn, kiếm ý thiên hướng sát phạt, âm trầm, có một kiếm tu trung niên cụt một tay bước chân nhẹ nhàng, tùy tùng phương trận, ở bên cạnh chỉ trỏ, hẳn là những đệ tử trẻ tuổi cùng dòng họ đang tu hành ở đây.
Trần Bình An không dám nhìn nhiều để tránh bị cho là quỷ liều lĩnh đang học lỏm kiếm kỹ tổ truyền nhà khác.
Kiếm tu cụt một tay kia nhìn Trần Bình An đang ăn, nghĩ nghĩ, làm ra một tư thế tay, nhóm kiếm tu trẻ tuồi hoan hô một tiếng, nhanh chóng dừng tu hành, tốp năm tốp ba ngồi xuống, có một đám nam nữ xa xa đi theo phía sau kiếm trận, lập tức tháo xuống túi đeo, lấy ra cơm trưa đưa cho những thiếu niên thiếu nữ này, thần thái cung kính, ra vẻ đương nhiên.
Trữ Diêu từng nói, kiếm khí Trường Thành bên này, cấp bậc nghiêm ngặt, cực kỳ chú ý gia tộc truyền thừa cùng chiến công thật SỰ.
Ví dụ như Ấn Quan Đại Nhân kia"Ân quan" không phải là tính danh, mà là một chức quan kỳ quái lịch sử đã lâu, lại không có người có thể nói ra một nguyên cớ, tóm lại danh hiệu "Ân quan" nhiều thé hệ kế tục, ở Kiếm Khí Trường Thành chấp chưởng đốc quân, định tội, hành hình vân vân, tổ tiên từng có rất nhiều gia chủ tầm thường vô vi, tựa như cái bóng phương bắc kiếm khí Trường Thành, thường thường trở thành kẻ phụ họa đại tộc trong thành, nhưng mà Ấn Quan Đại Nhân một thé hệ này, lại không hề giống vậy.
Được công nhận là cánh tay thứ tư tại kiếm khí Trường Thành.
Trong tràng mười ba cuộc chiến, người đầu tiên xuất chiến, chính là vị "Tiểu cô nương" tính tình táo bạo này, đại yêu chiến lực trác tuyệt bên đối phương trực tiếp nhận thua bỏ đi, chọc cô tức giận đến mức một mình ở trên chiến trường đánh đắm loạn xạ suốt một khắc đồng hò, Kiếm Khí Trường Thành cùng Yêu tộc cứ như vậy nhìn cô phát tiết lửa giận, hai bên đã nhìn mãi mà thành thói quen.
Sau khi nghe Trữ Diêu kể đại khái về đầu đuôi mười ba cuộc chiến, Trần Bình An trừ nhớ kỹ chiến lực đỉnh phong hai bên trận doanh, càng nhớ kỹ "Sự học một nhà, nửa bức tường chắn giang sơn" của Âm dương gia Lục Thị.
Hai bên chỉ vào một khắc cuối cùng mới để lộ ra thứ tự xuất chiến, có thể là một tràng đại chiến lặng yên không một tiếng động nhưng mạch nước ngầm ầm ầm khởi động khác.
Vị Ấn Quan Đại Nhân này đã mở một khởi đầu tốt cho Nhân tộc, chỉ là Kiếm Khí Trường Thành bên này giữa chừng sụp đổ, hầu như không thể hội thành quân, may mà A Lương ngang trời xuất thế, thu xếp một kết thúc tốt.
Trần Bình An ăn xong cơm trưa, sau đó đứng dậy tiếp tục đánh quyền đi về phía trước, trong lúc đi lại gặp được lão nhân họ T, nhưng lần này bên cạnh lão nhân có thêm một vị nam tử trung niên khuôn mặt tuấn mỹ đi theo, lão nhân họ Tê khí thế nội liễm, mà nam tử khí thế cường thịnh, nhìn như là lấn át lão nhân một đầu.
Trần Bình An không tiến lên phía trước bắt chuyện, chỉ là dừng tâu thung lại, hơi hơi cúi đầu, ôm quyền chào hỏi.
Lão nhân cười gật đầu chào, cũng không hàn huyên khách sáo cùng thiếu niên ngoại hương.
Sau đó Trần Bình An gặp hai vị kiếm tu thanh tráng ngồi ở đầu tường uống rượu, cùng với một cô gái cụt một tay đứng ở trên đầu tường cầm kiếm bát động, thanh kiếm thật lớn.
Trần Bình An nhìn thấy rồi thì yên lặng nhảy xuống đầu tường, vòng qua bọn họ, đợi cho cách khá xa, lại nhảy lên đầu tường tiếp tục tâu thung.
Trong ánh hoàng hôn, Trần Bình An còn nhìn thấy vài vị kiếm tu từ dưới thành phía nam bay vút lên, lướt qua tâu mã đạo, ngự kiếm hướng bắc.
Trần Bình An nhìn sắc trời, ăn bữa cơm chiều tạm bợ, xoay người quay về.
Mãi đến đêm khuya mới trở lại nhà tranh nhỏ, kết quả đây cửa ra, nhờ ánh trăng sáng ngời chiếu rọi, Trần Bình An nhìn thấy Ấn Quan Đại Nhân kia đang ăn vụng đồ ăn của hắn, trong khi Trần Bình An đứng ở cửa vẫn không nhúc nhích,"tiểu cô nương” bện tóc sừng dê chậm rãi quay đầu, phồng má lên, không có chút giác ngộ của kẻ ăn trộm bị người ta bắt gặp, ngược lại vừa ăn cướp vừa la làng, nhìn phía Trần Bình An, vẻ mặt trách cứ cùng thần sắc cảnh giác, như là đang hỏi ngươi là ai a tới nhà của ta làm chỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận