Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1120: Cẩn Tuân Pháp Chỉ (1)

Chương 1120: Cẩn Tuân Pháp Chỉ (1)Chương 1120: Cẩn Tuân Pháp Chỉ (1)
Chương 1120: Cần Tuân Pháp Chỉ (1)
Trần Bình An hỏi: "Ngươi muốn vào miếu đốt nén hương? Quân tử thư viện làm như vậy, không có vấn đề gì sao?"
Chung Khôi có chút buồn cười,"Nếu bị một số phu tử cổ hủ nào đó của thư viện biết, dị nghị hẳn là sẽ có một chút, chỉ là không ảnh hưởng toàn cục, người đọc sách không cứng nhắc như ngươi nghĩ."
Chung Khôi ồ một tiếng, mặt đầy ý cười bỡn cợt,"Được thôi, nhờ ngươi, ta có thể lĩnh giáo một phen tính cách nóng nảy của Mai Hà thủy thần nương nương."
Môi Chung Khôi khẽ nhúc nhích, dòng chảy Mai Hà xung quanh hai người như gặp cột giữa sông, đi vòng qua, cùng lúc nổi lên một đợt ánh sáng long lanh nhàn nhạt, lọng to che phủ, mui che ngay đầu, che lấp thân hình hai người.
Sau đó Chung Khôi bắt lấy cánh tay Trần Bình An,"Theo ta cùng đi xem kịch vui."
Mai Hà trở nên đục ngầu không chịu nổi, sôi trào mãnh liệt, như là có một chuỗi sắm rèn dưới nước nỗổ tung ở dưới sông. Cách miếu thủy thần ba bốn dặm, đáy một đoạn sông đã thành một chỗ chiến trường.
Trần Bình An xa xa nhìn lại, có một bóng người nhỏ nhắn, tay cầm một vật, mỗi một lần vung lên, đều ở trong nước trượt ra một đường cong màu bạc rực rỡ, bởi vì tốc độ quá nhanh, sợi màu bạc không ngừng tích lũy, tựa như một bức lối viết thảo hỗn độn, tràn ngập phong thái đại tả ý”.
(bức tranh, bức chữ viết bằng lối viết chữ Thảo — một cách viết chữ Hán)
Bóng người kia tản mát ra hào quang màu vàng mờ nhạt, ở dưới đáy tối đen. như là đốt một ngọn đèn sáng, càng thêm bắt mắt.
Nữ tử vóc dáng rất thấp, tỏ ra xinh xắn lanh lợi, tướng mạo trẻ tuổi, thật ra dung mạo thường thường, còn có chút mặt trẻ con, tròn trịa, chỉ là toàn thân ánh vàng trầm tĩnh, ánh mắt sắc bén, rất có uy thế.
Bên hông đeo trường đao, sau lưng đeo trường kiếm, trong tay còn cầm một cây thương sắt, cực dài, gần cao gấp đôi nàng.
Vỏ đao xanh tím, lấy tơ vàng quấn quanh hơn phân nửa.
Chỗ giao giới của vỏ kiếm cùng chuôi kiếm, có mây tía năm màu bốc hơi, cảnh tượng mỹ lệ, nghĩ hẳn thanh trường kiếm trong vỏ kia nhất định không phải vật phàm.
Nàng ở trong nước qua lại như gió, không chịu cản trở, nhanh như sắm sét, trường thương trong tay mấy lần cắt qua đầu thân thể khổng lồ của con yêu vật dưới nước đó, máu tươi văng khắp nơi, khiến nước Mai hà tràn ngập mùi máu tanh.
Một lần bị đầu của thủy yêu húc ở trên người, đánh vào đáy sông, mang theo một đợt tiếng vang ầm ầm ầm, trong tích tắc thân hình bùng nổ, liền một thương đâm thủng cằm của yêu vật khổng lồ. Yêu vật kêu rên vang rung trời, điên cuồng vặn vẹo thân thể, khiến Mai Hà bắt đầu nhắc lên cơn sóng gió động trời, ngay cả dân chúng miếu thủy thần bên kia cũng phát hiện khác thường, chỉ là cũng không ai sợ hãi, tay chân rón rén, đều bắt đầu trông về phía xa, đối đãi như một chuyện mới mẻ.
Nữ tử nhỏ lùn trừ ra tay thô bạo nhanh chóng mãnh liệt, còn là một cô nương đồ đen thích mắng chửi người khi đánh nhau.
"Nghiệt súc ngươi phản trời rồi! Ta không đi gây hắn ngươi, đã tính là phần mộ tổ tiên ngươi bốc khói xanh... Mà thôi, ngươi vốn là nghiệt súc không có phần mộ tổ tiên. Ngươi đã có lá gan đến trước miếu ta, ta muốn ngươi để lại máy trăm cân thịt ở đây!"
"Đừng tưởng ngươi trong triều có người hàng năm hướng thành Thận Cảnh nhét bảy tám mươi vạn lượng bạc, luôn muốn rút bỏ thân phận phủ quân của Bích Du phủ ta, ta chỉ sợ ngươi, đó là thủy miếu Mai Hà ngày nào đó thực thành dâm từ của Đại Tuyền, liều mạng không cần kim thân nữa thì đã làm sao? Đã nói muốn chặt ngươi thành mười tám khúc, thì sẽ không chỉ chặt ngươi ra thành mười bảy đoạn!”
"Nghiệt súc, đến đây đến đây, ăn của ta một thương nữa! Lát nữa quay về ta muốn để trong phủ làm một bát mì lươn chiên giòn, hương vị ngon vô cùng!”
Yêu vật hình thể cực lớn, bày ra màu vàng tươi, lõa lồ không có vảy, loại trắng mịn đó làm người ta buồn nôn.
Nó vốn là yêu vật trong một cái hồ nổi tiếng Đại Tuyền. Vật trên đời lâu thì thành tinh, chỉ là tu hành chậm chạp, tuy có một phần cơ duyên to lớn sớm tới tay, nhưng sau hơn sáu trăm năm cần cù thật thà tu hành, vẫn như cũ bị ngăn ở ngoài bậc cửa Long Môn cảnh hơn môt trăm năm, về sau có một vị cao nhân du lịch chỉ điểm, nó liền rời khỏi sào huyệt trong hò, lên bờ, nhiều lần trải qua nhấp nhô, từ đầu nguồn Mai Hà bắt đầu đi xuống, bắt chước giao long đi theo dòng sông, phá bình cảnh, có thể chen thân Long Môn cảnh, nếu là một đường cho nó thông suốt đi xuôi, đến chỗ Mai Hà và sông lớn gặp nhau, lại thuận thế dựa vào đó vào biến, nói không chừng đã thành tựu Kim Đan.
Nào ngờ lúc đi qua miếu thủy thần Mai Hà, con đàn bà thối kia thế mà chán ghét nó giết chết một ít phàm tục phu tử, nói muốn thay trời hành đạo, thậm chí không tiếc liều mạng với nó, nó lúc ấy vừa mới chen thân Long Môn cảnh, khí thế đang mạnh, không để nàng vào trong mắt, hồ nước chỗ sào huyệt cũng có thuỷ thần tọa trấn, chẳng qua là kẻ phụ hoạ nó mà thôi, khúm núm thậm chí hàng năm còn có thể tiến cống cho nó.
Từ khúc sông ngoài miếu thủy thần Mai hà, hai bên một mực chém giết về hướng thượng du, một trận chém giết đó đánh cho nghiêng trời lệch đất, cuối cùng nước tràn hai bờ sông ba trăm dặm, may mà là khúc sông đó rừng núi hoang vắng, mới không có hại tới dân chúng.
Nó ở dưới nước thế mà không địch lại vị thủy thần Mai Hà kia, liền chỉ đành lui về thượng du Mai Hà, nghỉ ngơi lấy lại sức mấy chục năm, sau khi Long Môn cảnh được củng có, liền có thể ảo hóa ra hình người. Nó lấy hình tượng tráng hán lên bờ, mang theo trọng bảo, tự mình đi Bích Du phủ tới cửa hỏi tội, nào biết bà nương thối đầu óc hỏng kia thế mà không nói hai lời, đã bắt đầu động thủ, nó lần đó cũng nỗi hung, hai bên pháp bảo ra hết, so với lần đầu chạm mặt chiến đấu giữa sông thì càng thêm thảm thiết, Bích Du phủ cũng ngập hơn phân nửa, hủy hoại vô số, kim thân hà thần miếu thủy thần cũng xuất hiện vết nứt, mà nó càng không đạt được lợi gì, một món pháp bảo bản mạng cùng một món trọng bảo trấn thủy, một tốn hại một bị hủy, thảm bại mà lui, hơn hai trăm năm sau đó, nó coi trận chiến Bích Du phủ là nhục nhã vô cùng, cho dù sau khi gầy mưu tính toán đủ thứ, đạo hạnh tăng vọt, đã tới gần ngưỡng cửa Kim Đan, nhưng từ đầu tới cuối chưa biến ảo thân người, nó thề chỉ có ngày nào người đàn bà điên này kim thân sụp đổ, từ miếu bỏ hoang, nó mới sẽ nghênh ngang lên bờ. Về phần một đống mảnh vỡ kim thân kia, tự nhiên chính là thức ăn trên mâm của nó, nói không chừng không cần đi dòng sông lớn vào biển kia, đã có thê một hơi chen thân Kim Đan cảnh!
Chỉ là chém giết dưới nước đàng hoàng, nó quả thật không phải đối thủ của vị thủy thần Mai Hà này, chưa từng chiếm lợi thế một lần nào.
Tiếp xúc hơn hai trăm năm, giống như người đàn bà kia quyết tâm muốn cản nó lại ở thượng du Mai Hà, nàng cũng bởi vì loại chuyện ngu xuẫn hại người không lợi mình này, cho dù năm này qua năm khác, nhận nhiều hương khói nhân gian như vậy, kim thân đắp nặn tiến triển chậm chạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận