Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 753: Thần Tiên Mua Bán, Sau Này Còn Œ

Chương 753: Thần Tiên Mua Bán, Sau Này Còn ŒChương 753: Thần Tiên Mua Bán, Sau Này Còn Œ
Chương 753: Thần Tiên Mua Bán, Sau Này Còn Gặp Lại (1)
Bảy trăm dặm lộ trình trước đó khi đi tới Kiếm Thủy Sơn Trang, bởi vì Trần Bình An tâm sự chồng chát, ba người đi đường hơi hơi nặng nè, lần này đi hướng cửa ra tiên gia biên cảnh, lại cách biệt một trời, hơn nữa bởi vì rất nhiều chuyện đều đã nói ra hết, đều tự bộc lộ ra rất nhiều bí mật trên người, quan hệ giữa ba người càng thêm bèn chắc, đó là câu chuyện thảm án bằng hữu tử tấn, mỗi lần ngủ lại trên đỉnh núi, Từ Viễn Hà uống rượu đều sẽ nói ra một ít, mà Trương Sơn Phong cũng hiếm hoi mà đề cập đến gia thế cùng sư môn nhà mình, tiếp nhận hồ lô rượu Trần Bình An đưa qua, phá lệ há to mồm uống rượu, hơn nữa nói đến Hỏa Long Chân Nhân sư phụ hắn, nói xấu không ngừng, mắng to không thôi, chỉ là ngoài miệng không lưu tình, trên mặt đạo sĩ trẻ tuổi lại là tràn đầy hoài niệm, chuôi kiếm gỗ đào để ngang nơi đầu gối làm ra vẻ, nói đến những chỗ xúc động, đành phải uống rượu để che đi nước mắt nơi hốc mắt.
Trong lúc nói chuyện, đạo sĩ trẻ tuổi còn hắt xì vài cái, hán tử râu quai nón nói giỡn sao thế, sư phụ ngươi cách xa một châu, còn có thể nghe được lời thầm oán của ngươi? Không lẽ là một vị thiên sư ngoại môn Long Hỗ Sơn? Trương Sơn Phong phẫn nộ nói, cái gì thiên sư, lão nhân cả đời cũng chưa đi qua Trung Thổ Thần Châu, mỗi lần nhắc tới muốn đi tổ đình Long Hồ Sơn bái yết tổ sư gia, cũng không phải là hôm nay xương sống thắt lưng chính là ngày mai chân đau, bằng không chính là vùi đầu ngủ suốt, mỗi lần ngủ có thể ngủ mười ngày nửa tháng, một lần dài nhất, đỉnh núi sử môn tuyết lớn rơi liên miên hai tháng, lão gia này ngủ suốt hai tháng giữa phong tuyết nơi sơn nhai, đợi cho phong tuyết hoàn toàn tan rã, lúc này mới tỉnh lại, trước đó, các đệ tử nội môn vốn đã chuẩn bị xong xuôi cho hành trình cùng sư phụ đi viễn du Long Hỗ Sơn, lại bị trôi theo dòng nước, tóm lại, lão nhân không có chút thành ý nào, tiếng các sư huynh đệ oán than dậy đất, lần lượt nói bóng nói gió, lão gia này toàn coi như gió thoảng bên tai, ngươi nói thì cứ nói, như thanh phong thổi qua núi đồi.
Trần Bình An cũng chủ động nói đến Tè tiên sinh, dù sao đêm đó Tề tiên sinh xuất hiện ở cổ tự Sơ Thủy quốc, đều đã gặp mặt Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong.
Nhưng mà chỉ nhắc tới Ly Châu Động Thiên nơi quê nhà, nói mình là người sinh trưởng ở địa phương bên đó, nói Tê tiên sinh ở học thục bên đó dạy học đã rất nhiều năm.
Trần Bình An không phải không muốn nhiều lời, nếu hắn thực mở lòng ra mà nói chuyện, nương theo hơi rượu, hắn có thể cùng hai vị bằng hữu nói về Tê tiên sinh cả đêm cũng được.
Mà là không dám nhiều lời.
Trên đường về ngắn ngủi đồng hành cùng thiếu niên Thôi Sàm, vị đệ tử mặt dày mày dạn kia ghét bỏ Trần Bình An buồn tẻ không hé răng, luôn khoe khoang lải nhải với hắn, nói rất nhiều về chuyện nơi đỉnh núi, tỷ như những mưu hoa "thú vị" của các thánh nhân Chư Tử bách gia ở các lục địa, cho dù thiếu niên Thôi Sàm mỗi lần nói đều chỉ đôi câu vài lời, linh tinh vụn vặt, cố ý không nói rõ, khiến cho tin tức thực sự, như giao long như ẩn như hiện ở giữa đám mây, nhưng mà Trần Bình An đã biết được nặng nhẹ lợi hại.
Trần Bình An còn nói về quá trình đánh bộc cùng cảnh giới thăng lên của mình.
Từ Viễn Hà là người trong võ đạo, kinh diễm không thôi, cho dù sớm đã đoán trước, vẫn là giơ ngón tay cái lên đối với Trần Bình An, nói tiền đồ rộng lớn, một đại tông sư Luyện Thần cảnh chạy không thoát.
Thấy Trương Sơn Phong vẻ mặt ngơ ngác, Từ Viễn Hà liền đưa ra vài ví dụ, nói hiện tại cảnh giới của Trần Bình An đặt ở sơn thượng, thì sẽ là sắp phá vỡ bình cảnh hạ ngũ cảnh, tùy thời một cước bước ra sẽ có thể tễ thân cảnh thứ sáu Động Phủ cảnh, Trương Sơn Phong lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, sau đó đạo sĩ trẻ tuổi kêu rên lên, nói mình mỗi ngày cần cù tu hành, chẳng lẽ hiệu quả đều bị chó tha đi mát rồi sao?
Trần Bình An cười ha ha, cùng hán tử râu quai nón kết phường nói móc Trương Sơn Phong.
Bởi vì Trương Sơn Phong không cần người khác an ủi, tâm tính người này cứng cỏi thật ra không thua Trần Bình An, cho tới bây giờ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ một sự kiện: trong túi không có tiền, cơm ăn không đủ no. Nếu như nhát định phải kể thêm một chuyện nữa thì chính là đạo sĩ trẻ tuổi trên đường nam hạ du lịch, vài lần hàng yêu trừ ma, đều làm không được tốt, vẫn luôn lương tâm khó an.
Sau đó trên đường ởi, gió êm sóng lặng, trải qua phong ba biến hoá kỳ lạ nơi Yên Chi quận, lại nhìn thấy Kiếm Thủy Sơn Trang giang hồ náo nhiệt ba người đi đường ngược lại cảm thấy có chút tịch mịch, cũng may rất nhanh thôi đã tới quan ải biên cảnh kia, ba người đều có văn điệp thông quan đường hoàng, tuy kiểm tra nghiêm mật, nhưng vẫn thuận lợi đi qua thành động, đi hướng Đại đô đốc phủ.
Trong túi đồ Tống Vũ Thiêu đưa tặng, ngoại trừ gần hai ngàn đồng Tiểu Tuyết tiền, còn có một phong thư lão nhân đích thân viết, chỉ cần Trần Bình An giao cho Đại đô đốc phủ Sơ Thủy quốc biên cảnh kia, sẽ có thê đạt được triều đình cho phép, tiến vào cắm địa.
Trần Bình An đến trước cửa phủ gác cổng nghiêm ngặt, đi lên trò chuyện, không ngờ những võ tốt biên quan này không hiểu nhã ngôn Bảo Bình châu, Trần Bình An cũng không biết nói tiếng quan thoại Sơ Thủy quốc, trong lúc nhất thời ông nói gà bà nói vịt, vô cùng bối rối, cũng may võ tốt cửa phủ tỏ ý bảo Trần Bình An chờ, để cho một người đi vào bảm báo, rất nhanh sau đó có một vị nho sam lão giả phong độ của người trí thức bước ra, tỉnh thông nhã ngôn một châu, Trần Bình An đưa ra lá thư này,"Đại đô đốc thân khải", kí tên là Tống Vũ Thiêu Kiếm Thủy Sơn Trang. Lão phụ tá phủ đệ hai tay tiếp nhận phong thư, không dám chậm trễ, trực tiếp dẫn ba người vào sảnh phụ ngồi, sau khi dâng trà lên, lúc này mới bước nhanh chạy hướng sảnh chính Đại đô đốc xử lý quân vụ, lại một lát sau, một vị lão nhân dáng người thấp bé ngăm đen bước đi tới không mặc giáp trụ, cũng không mặc quan phục võ thần, thần sắc chất phác, trong tay cầm ba ấn phù thanh đồng, lập tức giao cho Trần Bình An, sau đó không nói được một lời xoay người rời khỏi.
Thời điểm ba người rời khỏi Đại đô đốc phủ, Trần Bình An và Trương Sơn Phong đều có chút ngơ ngác, vị Đại đô đốc Sơ Thủy quốc tướng mạo xấu xí này hành động cũng quá nhanh nhảu.
Hán tử râu quai nón thắt lưng bội song đao dài ngắn giải thích: "Sa trường võ tướng chân chính từ tầng dưới chót leo lên đến địa vị cao, cũng sẽ không có tính cách nói bốc nói phét.”
Sau đó hắn cười nói: "Đặt ở trong quan trường, cái này gọi là quý nhân ngữ trì (*)."
(°) Tức người cao quý nói năng chậm rãi từ tốn
Trương Sơn Phong tức giận nói: "Người ta căn bản là chưa nói một chữ, trì cái gì mà trì."
Hai người nghe Trần Bình An nói qua trận phong ba nơi Kiếm Thủy Sơn Trang, biết thái độ của triều đình đối với sơn trang, Từ Viễn Hà không khỏi cảm khái nói: "Có thể ngay tại lúc này, nguyện ý tiếp kiến ba người chúng ta, còn lấy ra ba ấn phù thông quan, vị Đại đô đốc này cũng coi như trượng nghĩa, giao tình cùng Tống lão kiếm thánh, nhát định vô cùng tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận