Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1392: Tha Hương Gặp Đồng Hương (6)

Chương 1392: Tha Hương Gặp Đồng Hương (6)Chương 1392: Tha Hương Gặp Đồng Hương (6)
Chương 1392: Tha Hương Gặp Đồng Hương (6)
Thiếu niên áo trắng chỉ vào mũi lão giả áo sam xanh, nhảy cẵng lên nổi giận mắng: "Lão vương bát đản, đã nói chúng ta quy củ cược một ván, không được có chiêu trò bên ngoài! Thế mà vào lúc mấu chốt này, ngươi lại ném Lý Bảo Châm đến Thanh Loan quốc, chỉ riêng bản tính kẻ này, hắn sẽ không mượn việc công báo thù riêng? Ngươi còn cần chút thể diện nào hay không? !"
Lão nhân áo sam xanh mặt không biểu cảm, lạnh nhạt nói: "Thằng nhóc, vụng trộm truyền tin cho Trần Bình An, để hắn đi chặn đường Sư Tử Viên, ngươi cần mặt mũi nữa không?"
Thiếu niên tuần mỹ mi tâm có nốt ruồi tiếp tục chửi ầm lên nói: "Lão già kia con mẹ nó ngươi phá quy củ trước, thiết kế hãm hại Trần Bình An, chính là phá hư đại đạo căn bản của ta, còn không cho phép lão tử trở tay gãi cho ngươi một trận?”
Hai người trong phòng.
Chính là Thôi Đông Sơn.
Tú Hỗ Thôi Sàm.
Thật ra một người mà thôi.
Thôi Sàm trước sau vẻ mặt lanh nhat. nâng tay lau đi nước miếng trên mặt,"Tự mình mắng mình, có ÿ nghĩa sao2”"
Thôi Đông Sơn cười dữ tợn nói: "Rất sướng!"
Thôi Sàm cười lạnh nói: "Nhìn thấy bộ dáng đáng thương này của ngươi bây giờ, mới biết được vì sao cảnh giới cao nhất của chúng ta năm xưa chỉ dừng lại ở đỉnh phong mười hai cảnh."
Thôi Đông Sơn đặt mông ngồi trên ghé,"Nếu sớm biết ngươi là kẻ bất lực như vậy, lão tử năm đó đã tự mình bóp chết mình cho xong.”
Thôi Sàm mỉm cười nói: "Ngươi bây giờ muốn chết cũng còn kịp, nhưng nhớ lưu lại thể xác này cùng vật phương thốn."
Thôi Đông Sơn trợn mắt, hai tay mở ra, nằm úp sắp ở trên bàn, khuôn mặt dán mặt bàn, rầu rĩ nói: "Hoàng đề bệ hạ chết rồi? Qua một khoảng thời gian nữa, Tống Trường Kính sẽ cai quản đất nước?"
Thôi Sàm gật gật đầu.
Thôi Đông Sơn không ngắng đầu lên,"Vậy ai sẽ làm hoàng đế mới? Hay là hai nhân tuyển ban đầu kia mỗi người chiếm một nửa?"
Thôi Sàm ngoảnh mặt làm ngơ.
Thôi Đông Sơn ngắng đầu, từ nằm úp sắp mặt bàn biến thành dựa vào ghế dựa lưng,"Nhàm chán.”
Thôi Sàm nói: "Ta thấy ngươi làm học sinh đệ tử cho người ta rất hăng hái."
Thôi Đông Sơn liền một mực trợn mắt như vậy.
Mua vui trong khổ?
Thôi Sàm cũng có chút buồn bực, lúc mình còn trẻ, tựa như cũng không phải đức hạnh này nhỉ?
Thôi Đông Sơn thu hồi trợn mắt, do dự một phen,"Lão đầu tử ở trúc lâu Lạc Phách sơn sống thế nào?"
Thôi Sàm trầm mặăc hồi lâu. đáp: "Bị Lục Trầm hoàn toàn đánh gãy con đường đi hướng lên mười một cảnh, nhưng hôm nay tâm tính cũng không tệ lắm."
Thôi Đông Sơn ngồi xếp bằng ở trên ghé, hỏi: "Nếu Trần Bình An đánh chết Lý Bảo Châm kia, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Thôi Sàm lắc đầu nói: "Trần Bình An từng nhận lời với Lý Hi Thánh, sẽ tha cho Lý Bảo Châm một lần, sau đó, sống chết tự chịu."
Thôi Đông Sơn đột nhiên ngắng đầu, sững sờ nhìn về phía Thôi Sàm.
Thôi Sàm lạnh nhạt nói: "Đúng, là ta tính kế sẵn. Hôm nay Lý Bảo Châm quá non, muốn tương lai trọng dụng, còn phải chịu chút đau khổ."
Thôi Đông Sơn cười lớn nhảy xuống khỏi ghế dựa, bóp bả vai cho Thôi Sàm, cợọt nhả nói: "Lão Thôi à, không hỗ là người một nhà, lần này là ta trách lầm ngươi, đừng tức giận, bớt giận chút nha.”
Thôi Sàm thờ ơ,"Sớm biết cuối cùng sẽ có ngươi như vậy, năm đó chúng ta quả thật nên bóp chết chính mình."
Thôi Đông Sơn nhẹ nhàng vỗ một cái ở trên đầu Thôi Sàm,"Nói cái gì xui xẻo, phi phi phi. hai ta măc kê đai đao khác nhau như thế nào, cũng tranh thủ gây họa sống ngàn năm."
Thôi Sàm nói: "Ngươi còn nhổ nước lên trên đầu ta thì đừng nghĩ tai họa kéo dài ngàn năm nữa.”
Trên đường nhỏ cỏ lau Sư Tử Viên đi thông đường cái.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại, lão xa phu như đối mặt đại địch, Lý Bảo Châm xốc lên màn xe, sau khi nhìn thấy người nọ, vẻ mặt không thể tưởng tượng, vậy cũng được hả? Thực sự đồng hương gặp đồng hương rồi?
Lý Bảo Châm sau khi nhìn thấy người trẻ tuổi này tuyệt đối không nên xuất hiện ở trên đường, tâm tư thay đổi nhanh chóng.
Là Liễu Thanh Phong đứng phía sau hãm hại mình, hy vọng một mình độc bá giang sơn phía sau màn Thanh Loan quốc? Không nên. Quốc sư đại nhân sẽ không cho Liễu Thanh Phong một nhà độc đại, để mình và Liễu Thanh Phong cản tay lẫn nhau mới là lẽ phải.
Vậy là không khéo không thành sách, tối nay chỉ là một buổi gặp ngẫu nhiên thình lình xảy ra?
Lý Bảo Châm thở dài, nếu mình vân khí kém như vây. còn không bằng là có người tính kế mình, dù sao tranh đấu kỳ lực, có thể dựa vào đầu óc so thủ đoạn, nếu nói số phận này không đủ, chẳng lẽ muốn Lý Bảo Châm hắn đi thắp hương bái Phật?
Lý Bảo Châm đứng ở phía sau lão xa phu kia, nhẹ nhàng hỏi: "Nói như thế nào?"
Lão xa phu trầm giọng nói: "Một trong các tùy tùng phía sau người này, lão nhân còng lưng kia vô cùng có khả năng là võ phu Viễn Du cảnh, cảnh giới không thấp hơn ta."
Lý Bảo Châm vỗ trán,"Tình báo gián điệp lỡ việc ta rồi." Dựa theo ý kiến trên tình báo gần đây, Trần Bình An ở quán trọ Bách Hoa Uyễn kinh thành, bốn vị tông sư tùy tùng có ba người rời khỏi, chỉ dẫn theo hai tùy tùng, một người tên Chu Liễm, sâu cạn không biết, có thể là võ phu Kim Thân cảnh, một người khác hành vi cổ quái, ở trong sóng gió Sư Tử Viên biểu hiện thường thường, thực lực hẳn là không bằng Chu Liễm. Về phần bản thân Trần Bình An, lấy tiêu chuẩn ra quyền đầu tường Sư Tử Viên mà xem, tu vi thấp nhất cũng ngũ cảnh võ phu thuần túy, có thể vẽ bùa, mặc một món pháp bào tiên gia phẩm trật khó dò, tùy thân giắt hồ lô. là hồ lô dưỡng kiếm "Khương Hồ", trong đó có ôn dưỡng phi kiếm hay không, tạm thời không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận