Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1586 - Trên Bàn Lại Có Một Bát Cơm (3)



Chương 1586 - Trên Bàn Lại Có Một Bát Cơm (3)




Nhưng điều này vẫn không cản trở chuyện Tiểu Nê Thu vẫn xem Trần Bình An như một nửa chủ nhân!
Tuy nói bây giờ chắc chắn Trần Bình An đã không thể nào khống chế được Tiểu Nê Thu Nguyên Anh cảnh nhưng nếu hỏi Tiểu Nê Thu có dám ra tay với Trần Bình An hay không, trừ phi được chủ nhân bây giờ là Cố Xán hạ tử lệnh, thì nó mới dám.
Cố Xán đột nhiên gục xuống bàn: “Tiểu Nê Thu, trên đời này, ngoại trừ mẫu thân ra cũng chỉ có Trần Bình An là thật sự đồng ý tặng ta những gì tốt nhất mà huynh ấy có, lúc chưa làm thợ gốm cũng vậy, sau khi làm thợ gốm cũng thế, chỉ cần trong tay có chút tiền, tự huynh ấy còn tiếc không dám mua gì, nhưng nếu ta muốn ăn thì đến lông mày huynh ấy cũng chẳng thèm nhíu lại một cái, còn gạt ta là huynh ấy vừa mới kiếm được một khoản tiền lớn. Chuyện này là sau đó ta nghe Lưu Tiện Dương nói mới biết được. Tiểu Nê Thu à ngươi nói xem, sau Trần Bình An lại tức giận vậy hả?”
Tiểu Nê Thu lắc lắc đầu.
Cố Xán xoay người, tựa đầu vào mặt bàn, hai tay đan vào trong tay áo: “Vậy ngươi nói xem, lần này Trần Bình An sẽ tức giận bao lâu đây? Haiz, bây giờ ta cũng không dám nói về chuyện mấy khai khâm nương tử này với huynh ấy, làm sao đây?”
Cố Xán chảy nước mắt: “Ta biết lần này Trần Bình An khác trước rồi. Trước đó là người khác ức hiếp ta với mẫu thân cho nên huynh ấy vừa nhìn thấy thì sẽ thương xót ta, cho nên dù ta có không hiểu chuyện đến đâu huynh ấy cũng sẽ không tức giận, huynh ấy sẽ không chối bỏ đứa em trai là ta, nhưng bây giờ thì không giống vậy, ta và mẫu thân ổn hơn rồi, Trần Bình An hắn sẽ cảm thấy coi như không có Trần Bình An hắn thì bọn ta cũng sẽ sống rất tốt, cho nên huynh ấy sẽ không bớt giận đâu, không chừng cả đời này cũng sẽ không quan tâm đến ta. Thế nhưng ta vẫn muốn nói chuyện với huynh ấy, không phải như vậy đâu, không có Trần Bình An, ta sẽ đau lòng lắm, nếu như Trần Bình An không quan tâm đến ta nữa, ta cũng sẽ không cản huynh ấy, ta chỉ muốn nói cho huynh ấy biết, nếu như huynh dám mặc kệ ta thì ta sẽ càng thêm xấu xa hơn, ta phải làm nhiều chuyện xấu hơn, phải làm đến khi Trần Bình An huynh đi đến bất kì nơi nào ở Bảo Bình châu, hay đến Đồng Diệp châu hoặc là Thần châu trung thổ đều có thể nghe thấy tiếng xấu của Cố Xán ta!”
Cố Xán duỗi hai tay ra, che mặt lại.
Đây là lần thứ hai Cố Xán lộ ra vẻ mềm yếu từ sau khi hắn đến Thư Giản hồ. Lần thứ nhất là khi cùng ăn tết trung thu với mẫu thân ở Thanh Hạp đảo, nhắc đến Trần Bình An.
Tiểu Nê Thu cũng bị tâm trạng của Cố Xán làm ảnh hưởng, tất cả những vui buồn hờn giận cũng y như vậy, nó cũng rớt nước mắt theo.
...
Cuối cùng thuyền lâu cũng đến Thanh Hạp đảo.
Lúc xuống thuyền, Trần Bình An lấy một miếng ngọc bài ra đưa cho Tiểu Nê Thu, hắn trầm giọng nói: “Cầm đưa cho Lưu Chí Mậu, cứ nói hắn nhận lấy trước đi, đợi đến khi ta rời khỏi Thanh Hạp đảo rồi thì trả lại cho ta, nói với hắn thêm một câu, lúc ta ở Thanh Hạp đảo này, đừng để ta nhìn thấy mặt hắn.”
Lúc nó nhận lấy ngọc bài giống hệt như đứa trẻ đang cầm một miếng than đốt đỏ bừng, bỗng nhiên rít lên một tiếng vang tận mây xanh, xém chút nữa đã biến lại chân thân là con giao long dài mấy trăm trượng, hận không thể dùng một trảo đập nát cả bến đò Thanh Hạp đảo.
Ngay khi nó đang muốn vứt xuống thì Trần Bình An lại nói với vẻ mặt vô cảm: “Cầm cho chắc!”
Tiểu Nê Thu tràn ngập sự sợ sệt, nó nhịn cơn đau xuống, cầm chắc miếng ngọc bài cổ quái có khắc Ta nuôi dưỡng Hạo Nhiên khí, đi tìm Đoạn Giang chân quân.
Bên này bến đò đã có người chờ từ lâu, ai nấy đều ra vẻ khúm núm, vô cùng nịnh nọt Cố Xán.
Trần Bình An nói với Cố Xán: “Phiền ngươi nói với thẩm thẩm một tiếng, ta muốn ăn một bữa cơm nhà, trên bàn có chém cơm là được.”
Cố Xán gật mạnh đầu, chỉ cần Trần Bình An đồng ý chịu ngồi xuống ăn cơm là được, sau đó hắn liền bảo một vị tu sĩ quản gia Thanh Hạp đảo đi về phủ thông báo với mẫu thân, không cần thịt cá, chỉ chuẩn bị một bàn cơm nhà thông thường là được!
Cố Xán dẫn đường, Trần Bình An đi theo một bên, chầm chậm bước.
Vì để Trần Bình An vừa đến phủ mình là có thể ăn cơm được ngay, Cố Xán ước gì có thể đi dạo thêm một hồi cho nên bước chân cũng chậm hơn một chút.
Trần Bình An đột nhiên nói: “Mấy ngày qua ta vẫn luôn ở Trì Thủy thành, hỏi về những chuyện của ngươi khi ở Thanh Hạp đảo, hỏi nhiều người lắm, cũng nghe được rất nhiều chuyện.”
Cố Xán rũ đầu xuống: “Đã đoán được.”
Trần Bình An còn nói thêm: “Có mấy lời, ta sợ lên bàn cơm rồi sẽ không nói ra được, cũng không dám nói, cho nên trước khi gặp được thẩm thẩm, có thể ta sẽ nói nhiều lời mà ngươi không thích nghe. Ta hi vọng dù ngươi có thích nghe hay không, mặc kệ trong lòng ngươi có cảm thấy nó có ý nghĩa hay không, thì trước hết ngươi hãy nghe ta nói xong đã, có được không? Sau khi ta nói xong thì ngươi lại nói những lời trong lòng của ngươi ra, ta cũng không hi vọng ngươi giống như tên thích khách kia, không cần lo chuyện ta có thích nghe hay không, ta chỉ muốn nghe lời từ tận đáy lòng của ngươi, ngươi nghĩ thế nào cứ nói thế ấy.”
Cố Xán ừ một tiếng: “Huynh nói đi, ta nghe.”
Trần Bình An chầm chậm nói: “Xin lỗi, ta đã đến muộn.”
Cố Xán cũng lập tức dừng bước lại.
Trần Bình An cũng dừng bước lại, trong ánh mắt tò mò của tất cả các tu sĩ Thanh Hạp đảo, người này là một người đàn ông trung niên mang dáng vẻ uể oải, không lộ rõ khuôn mặt, thế nhưng trong ánh mắt đã lộ ra sự mệt mỏi tận tâm hồn, kiểu mệt mỏi kia không thể nào che giấu được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận