Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 986: Lão Tăng Không Thích Nói Phật Ph

Chương 986: Lão Tăng Không Thích Nói Phật PhChương 986: Lão Tăng Không Thích Nói Phật Ph
Chương 986: Lão Tăng Không Thích Nói Phật Pháp (4)
Thời gian thắm thoắt trôi.
Lão tăng cười hỏi: "Một tên văn nhân, quan viên đại gian đại ác, tiếng xấu vạn năm liệu có thể viết ra chữ đẹp, thơ ca để đời?"
Trần Bình An suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Có thể."
"Một danh sĩ, danh tướng để lại tiếng thơm trong lịch sử liệu có tư tưởng âm ám hay thiếu sót mà bọn họ không muốn người biết?"
"Có." Lão tăng cười nói: "Đúng rồi, vạn sự chớ có cực đoan. Cùng người giảng đạo lý, sợ nhất "đạo lý của ta là đúng nhất". Sợ nhất một khi trở mặt cùng người khác thì hoàn toàn không nhìn thấy cái thiện của người ta. Trên triều đình, đảng tranh, thậm chí là đảng tranh được hậu thế coi là quân tử chỉ tranh, vì sao vẫn cứ để lại tai họa muôn đời, ngay cả quân tử hiền nhân, trong chuyện này cũng làm không đúng."
Lão tăng tiếp tục nói: "Nhưng đảng tranh trên triều đường, nếu ngươi mềm yếu, giảng bộ đạo lý lớn này, quá nửa sẽ chết rất thảm, thật sự không trách được đám người đọc sách làm quan kia. Nếu thế, chẳng phải nói, lời này của bằần tăng lách một vòng, cuối cùng toàn là nói nhảm? Nhưng vì sao vẫn phải nói?”
Trần Bình An cười lắc đầu: "Có một vị lão tiên sinh cũng đã nói với ta đạo lý tương tự, hắn dạy ta vạn sự đều phải nghĩ kỹ, nào sợ nghĩ một vòng cuối cùng quay về nguyên điểm, tuy phí tâm phí sức, nhưng từ lâu dài mà nhìn thì vẫn có ích."
Lão tăng an vui gật đầu: "Vị tiên sinh kia có đại học vấn."
Ngón tay Trần Bình An xoa vuốt trúc giản, nhẹ giọng nói: "Có lần lão tiên sinh uống say, ánh mắt mông lung như muốn hỏi ta, nhưng chắc cũng là muốn hỏi thế nhân, hắn nói thế này, đọc qua bao nhiêu sách thì dám nói thế đạo "nó là như thế", gặp qua bao nhiêu người thì dám nói nam nhân nữ nhân "đức hạnh đều là như thế" 2 Ngươi tận mắt thấy quá bao nhiêu thái bình hay khổ nạn mà dám chắc chắn người khác là thiện hay ác?"
Lão tăng cảm thán nói: "Vị tiên sinh kia hẳn sống rất không thoải mái."
Trần Bình An đột nhiên nghĩ tới một chuyện, thủy chung nghĩ không rõ ràng, bèn hiếu kỳ hỏi: "Phật gia thật sự đề xướng "Bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phật" ư?”
Lão tăng mỉm cười nói: "Trước khi hồi đáp, bần tăng có một câu hỏi, có phải ngài cảm thấy lời ấy quá dọa người, lại không tiện chê trách, nhai nuốt một phen cứ cảm thấy đó là đi đường tắt, không phải chính pháp?”
Trần Bình An gãi gãi đầu: "Đến cả Phật pháp thông thường ta còn chưa từng đọc qua, làm sao hiểu rõ đó có phải chính pháp hay không."
Lão tăng bật cười ha hả: "Bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phât. thế nhân chỉ nhìn đường tắt, cảm thấy đấy là điều không thể tưởng tượng, lại không ngờ rằng chỗ huyền diệu thực sự nằm ở "đồ đao ở trong tay", là người "đã biết ác", thế gian muôn màu, rất nhiều người làm ác mà không biết ác, rất nhiều người biết ác mà làm ác, nói đến cùng, trong tay đều có một thanh đồ đao máu tươi đầm đìa, nặng nhẹ có khác mà thôi. Nếu có thể thực sự thả xuống, từ đây quay đầu, chẳng phải là một việc thiện?”
Lão tăng còn nói xa thêm: "Thiền tông công án, người ngoài cứ cảm thấy sá dị, thực ra cái khó xử trước khi công án khai ngộ, thường nhân nhìn không thấy, nhìn thấy cũng không nguyện làm. Thành Phật có khó không? Đương nhiên khó, biết Phật pháp đã khó, thủ pháp, hộ pháp và truyền pháp lại càng khó. Nhưng là..."
Lão tăng đột nhiên dừng lại, thở dài một hơi: "Không có "Nhưng là", bàn tăng đã là người hướng Phật, bản thân còn không làm được, vì sao phải nói với ngươi đạo lý xa như vậy?”
Trần Bình An cười nói: "Cứ nói đừng ngại, đạo lý xa đến máy, trước tiên không nói ta đi hay không, ta có thể biết nó ở chỗ nào, cũng là chuyện tốt."
Lão tăng khoát khoát tay: "Cho bàn tăng nghỉ một lát, uống chén trà nhuận giọng, sắp khô cổ rồi."
Lão tăng kêu một tiếng, trong tòa tinh xá nơi không xa, một tiểu sa di nhìn như cúi đầu niệm kinh thực ra ngủ gật đột nhiên mở mắt ra, nghe được giọng lão tăng liền vội vàng đi bưng hai chén nước trà cho trụ trì và khách nhân.
Gần đó có một gốc đại thụ che trời, bóng cây dày đặc, một con hoàng oanh nhỏ mổ mổ trên cành cao.
Trần Bình An uống trà nhanh, lão tăng uống trà chậm.
Trần Bình An cười chuyên bát trà trả cho tiểu sa di, lão tăng còn chưa uống hết nửa bát. Trần Bình An bèn cúi đầu cầm lấy thẻ tre, hai đầu trái phải đều có ngắn nhỏ.
Trần Bình An nhìn hai đầu trái phải.
Thẻ tre giống như một thanh thước đo.
Lão tăng uống xong nước trà, quay đầu nhìn lại, ngày hè chói chang, nắng gắt thiêu nướng nhân gian, cảm nhận cái mát lạnh trong cổ họng một lúc, cảm khái nói.
"Thời đại mạt pháp, người trong thiên hạ như cỏ ngày nắng hạn, tiều tụy ủ rũ." "Đạo lý, vẫn phải giảng một chút."
"Phật pháp là đạo lý của tăng nhân. Lễ nghi, là đạo lý của nho sinh. Đạo pháp, là đạo lý của đạo sĩ. Kỳ thực đều không xấu, cần gì câu nệ ở môn hộ, đúng thì cầm lấy, ăn vào bụng là được."
Tàm nhìn Trần Bình An chuyển dời khỏi thẻ tre, ngắng đầu khẽ cười, gật đầu nói: "Chính xác."
Lão tăng nhìn ra chùa miếu đình viên ngoài hàng lang: "Thế giới này vẫn luôn thiếu nợ người tốt. Đúng đúng sai sai, làm sao lại không có? Chỉ là chúng ta không dám nghĩ sâu thôi. Trên miệng có thể không nói, thậm chí cố ý điên đảo trắng đen, nhưng trong lòng phải có. Chỉ đáng tiếc thế sự nhiều việc đành chịu, người thông minh càng lúc càng nhiều, tâm nhãn tâm khiếu nhiều như đài sen, thường thích chế nhạo thuần hậu, phủ nhận thiện ý thuần túy, chán ghét người khác chân thành.”
"Trần Bình An, ngươi đối đãi thế giới này thế nào, thế giới sẽ nhìn ngươi thế ấy."
Sau đó lão tăng như muốn nhắn mạnh, lặp lại lần nữa, nói: "Ngươi nhìn nó, nó cũng đang nhìn ngươi."
Trần Bình An suy nghĩ môt lát. cảm thấy có lý, lại chưa nghĩ sâu.
Hôm nay lão tăng nói hơi nhiều, Trần Bình An lại là người nguyện ý chăm chú suy nghĩ, thế nên nhát thời vẫn chưa theo kịp ý tứ của lão tăng.
Lão tăng đột nhiên cười xán lạn nói: "Trần thí chủ, mớ đạo lý lão tăng nói hôm nay nghe cũng được chứ?"
Trong lòng Trần Bình An có hơi thương cảm, cười nói: "Rất tốt."
Lão tăng cười hỏi: "Trước có lần nghe ngươi giảng đạo "trước sau”,"lớn nhỏ" "thiện ác”, lão tăng muốn nghe lại một chút."
Lần đầu tiên Trần Bình An nói rất mịt mờ quái lạ, nhưng đạo lý là lời thật lòng, luôn càng nói càng sáng tỏ, như một mặt gương miệt mài chà lau, lau ởi bụi trần sẽ càng lau càng sáng bóng.
Đúng sai có trước có sau, trước tiên làm rõ trình tự, đừng có nhảy qua, chỉ nói cái đạo lý mà mình muốn nói.
Đúng sai còn phân lớn nhỏ, dùng một thanh, hai thanh thậm chí nhiều thanh thước đo để nhận định lớn nhỏ, những thước đo này có thể là chính pháp, thiện pháp, luật pháp Pháp ơia. lễ nghi Nho gia. thuât tính Thuật gia, tất cả đều có thể mượn dùng. Giới tuyến trong luật pháp, điểm cao trong đạo đức, lệ làng các nơi hay thuật tính tinh chuẩn đều có chỗ liên quan, không thể quơ đũa cả nắm, nghiên cứu sẽ cực kỳ phức tạp, lao tâm lao lực.
Sau cùng mới là phán định thiện ác.
Trong vô hình, tam tứ chi tranh rằng nhân tính thiện hay ác không còn là đạo hiểm ải người đọc sách không thể vượt qua, bởi vì đây là chuyện bàn tới sau cùng, chứ không phải chuyện đầu tiên cần phải đưa ra quyết định khi mới đầu đọc sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận