Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 544: Trấn kiếm lâu (2)

Chương 544: Trấn kiếm lâu (2)Chương 544: Trấn kiếm lâu (2)
Chương 544: Trấn kiếm lâu (2)
Hồ ly lửa đỏ buồn bực một cước dẫm lên trên đầu Tào Tuấn,"Tên khốn này, có lòng nhắc nhở ngươi, sao lại còn mắng chửi người vậy!"
Thiếu niên khí tức dần dần ổn định lại, kiếm phôi chiếm cứ thượng phong không biết vì sao đột nhiên dứt khoát thu binh, im lặng qua lại ở bên trong một tòa khí phủ nguy nga.
Tào Tuấn không rình coi cảnh tượng bên kia nữa, bỡn cợt cười nói: "Nghe nói ngươi có một muội muội tên Thanh Anh, đều là một trong lão tổ hồ tộc giống như ngươi, có hi vọng sinh ra cái đuôi thứ chín, lão Tào thèm nhỏ dãi mỹ mạo của nàng rất nhiều năm, thật sự rất đẹp vậy sao?” Hồ ly lửa đỏ nhấc lên cái đuôi của mình lên, xem như cây quạt nhẹ nhàng quạt, nhe răng nói: "Đẹp cái rắm, mọc ra một gương mặt người chết, từ nhỏ đã không thích cười, còn mắt cao hơn đỉnh đâu, vừa thấy đã biết là không có phúc khí. Với loại ánh mắt của lão khốn này, cho dù là heo nái, chỉ cần ngực bự, đều cảm tháy xinh đẹp như thiên tiên."
Tào Tuấn do dự một chút, nhẹ giọng hỏi: "Nghe nói nàng ở phụ cận tòa Hùng Trấn lâu kia, bồi hồi trăm năm, chẳng lẽ là mong được trở thành thị thiếp tên kia?"
Hồ ly lửa đỏ buông ra cái đuôi, ôm bụng cười to, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này, Bạch lão gia sẽ coi trọng nàng ta? Bạch lão gia có toàn bộ thiên hạ, một trong yêu vương tồn thế lâu đời nhất, từng đi khắp ngóc ngách hai tòa thiên hạ, giống cái nào mà chưa từng thấy qua? Sẽ coi trọng tiêu hồ ly bình thường như vậy sao?"
Trấn Hải lâu đứng sừng sững ở nam hải Bà Sa châu, mà Tào thị vừa vặn là một trong những người trông cửa, cho nên Tào Tuấn biết được tin tức.
Hồ ly lửa đỏ tiếng nói trầm thấp, "Thánh nhân tam giáo, bất công với Bạch lão gia chúng ta! Rõ ràng là Bạch lão gia giúp đỡ..."
Tào Hi trong phòng hét to nói: "Xú bà nương muốn chết? Còn không câm miệng!"
Hồ ly lửa đỏ đột nhiên hoàn hồn, tự biết nói lỡ, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, hai tay chắp lại, cúi đầu cong lưng, như là đang thành kính chắp tay bồi tội, trốn cũng không trốn, tùy ý để túi da thân hình bị một luồng kiếm khí trong nháy mắt của Tào Hi đánh cho nổ tung.
"Hai mươi chữ, ngoan ngoãn chịu phạt!"
Tào Hi liên tiếp sử ra hai mươi luồng kiếm khí sắc bén, hồ ly lửa đỏ một lần cũng không tránh né, đến cuối cùng, Tào Tuấn hai tay ôm lấy nó hấp hối, đi trở về phòng ở.
Tào Hi vẫn lửa giận chưa tiêu, chỉ vào hò ly trong lòng Tào Tuấn chửi àm lên: "Muốn chết thì nhảy vào kiếm lô của Nguyễn Cung đi, Nguyễn Cung còn có thể có chút lòng tốt dành cho ngươi, đừng có ở chỗ này mà ồn ào, liên lụy Tào thị ta chôn cùng với ngươi! Trời lớn đất lớn, ba vị giáo chủ có thể không tính toán, nhưng đệ tử môn sinh của bọn họ thì sao, không nói cái khác, chỉ nói chủ nhân Đảo Huyền sơn, tính tình thế nào, ngươi không biết sao? ! Cái thứ đàn bà phá nhà phá cửa nhà ngươi!"
Hồ ly lửa đỏ đầu ngửa ra, ngất đi.
Tào Tuấn nhẹ giọng nói: "Như vậy là được rồi. Không có nó, vốn không có Tào Hi ngươi hôm nay. Người xấu ác nhân, là có thể, nhưng dù sao cũng phải có một chút lương tâm.”
Tào Hi chợt dừng lại, ánh mắt âm trầm, nhìn thẳng vào con cháu không có khuôn mặt tươi cười này.
Tào Hi vẻ mặt chán ghét, phát tay áo nói: "Lăn đi nói cho thằng nhãi con kêu là Tào Mậu kia, bảo hắn đừng chấp nhặt cùng Viên thị nữa, tầm mắt chỉ bằng hạt gạo, chỉ nhìn chằm chằm một tòa triều đình Đại Ly lợi hại, một đám phé vật, sao lại không chết đi! Còn mặt mũi tới gặp lão tổ, bảo hắn cút đi!"
Tào Tuấn ôm hồ ly, sắc mặt hờ hững xoay người rời đi.
Tào Hi một mình ở lại tổ trạch, bắt đầu chậm rãi tản bộ chung quanh sân.
Không bao lâu sau, nơi này có một lão nhân đau ốm, quanh năm suốt tháng nằm ở trong phòng hôn ám, có một hán tử tửu quỷ bất hiếu, suốt ngày đau đầu chuyện tang lễ về sau, có một phụ nhân rụt rụt rè rè không có chủ kiến, dậy sớm mò mẫn, vừa phải làm việc nhà, còn phải vội vàng kiếm sống, ba mươi tuổi đầu, còn muốn già hơn so với cô gái bốn mươi tuổi ở ngõ Nê Bình.
Nhưng mà ở thời điểm đó, có một thiếu niên nghèo khổ tính tình bát hảo, không sợ trời không sợ đất, mỗi ngày đều hi hi ha ha, sách cũng không đọc, chuyện cũng không làm, chỉ có mộng tưởng hão huyền, luôn cảm thầy mình sớm hay muộn sẽ có một ngày, ở phố Phúc Lộc bên kia mua một tòa nhà lớn nhát. Về phần cho dù thực sự có một ngày hết khổ, gia gia cùng cha mẹ đến lúc đó có còn sống hay không, thiếu niên lúc ấy chỉ chơi bời lêu lỗng với nằm mơ, căn bản không nghĩ tới.
Lão nhân sớm đã không là thiếu niên gì nữa, lấy ra đồng tiền xưa cũ vết rỉ sét loang lỗ kia, giơ lên quá đỉnh đầu, xuyên thấu qua lỗ thủng vuông vắn của đồng tiền, lại xuyên thấu qua nóc nhà vuông vắn.
Nghĩ đến năm xưa, tựa như từng có một hồi đối thoại như vậy. "Mẹ, sau này chờ con thành đạt, sẽ để cho mẹ ngủ ở trong núi vàng núi bạc."
"Àï"
"Mẫu thân, con nói thật với mẹ đói"
"Mau thu hồi đồng tiền, để cha con nhìn thấy, lại muốn lấy đi."...
Tào Hi thu hồi suy nghĩ, nhìn quanh bốn phía, tự giễu nói: "Thành tiên, nhân khí nhi, đều không còn.”
Trần Bình An khóa kỹ cửa, rời khỏi ngõ Nê Bình, đi vào cửa hàng Áp Tuế ngõ Ky Long, tiểu đồng áo xanh ngây người ngồi ở cửa, thấy Trần Bình An, cũng chỉ hữu khí vô lực hô tiếng lão gia, Trần Bình An bước qua cửa, phát hiện nữ đồng váy hồng đứng ở trên một cái băng ghé, thần sắc thật sự nghiêm túc, đang ở phía sau quây, đánh bàn tính đối với số sách bày ở trên bàn, hai tay mười ngón như con bướm vờn hoa, làm cho người ta hoa cả mắt, cách cách, thanh thúy dễ nghe, bên người quây quanh mấy phụ nhân thiếu nữ xuất thân trấn nhỏ, tràn ngập khiếp sợ cùng bội phục.
Phụ nhân cùng các thiếu nữ tính tình chất phác, sau khi nhìn thấy bóng dáng Trần Bình An, đều cười xưng hô là "Trần chưởng quây."
Nữ đồng váy hồng nghe tiếng ngắng đầu, liền nói: "Lão gia, ta đang giúp cửa hàng tính số, sắp xong rồi."
Trần Bình An cười gật gật đầu, vòng đến sau quây, bảo người lấy đến giấy bút, bắt đầu viết một phần danh mục quà tặng, lúc đó trước khi rời khỏi trấn nhỏ, hắn đã nhờ Nguyễn Tú giúp đưa tặng lễ vật cho rất nhiều hàng xóm láng giềng, năm đó Trần Bình An trước khi đi long diêu nung gốm, xem như ăn gạo trăm nhà mà lớn lên, ví dụ như thường xuyên đi nhà Cố Sán kiếm cơm, cũng thường xuyên có thể nhận được một ít quần áo cũ thiếu niên nhà khác mặc không vừa, cái này đối với Trần Bình An mà nói, mỗi một bữa cơm, mỗi một chiếc quần áo, đều là đại ân tình cứu mạng, lúc ấy hắn đã nói với Nguyễn Tú, về sau chỉ cần mình còn sống, hàng năm đều sẽ tặng quà cho mọi nhà, mỗi lần có thể sẽ không nhiều lắm, nhưng đối với nhà nghèo phụ cận ngõ Nê Bình mà nói, các vật phẩm từ hai lượng cho đến hai mươi lượng, tuyệt đối không tính là ít. Nguyễn Tú lúc ấy có hỏi, vì sao không một lần đưa nhiều bạc một chút, sẽ càng thêm nhẹ nhàng hơn, còn có thê làm cho những người đó cảm ơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận