Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1649 - Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (6)



Chương 1649 - Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (6)




Trên đảo Cung Liễu nhiều người chú ý.
Lưu Lão Thành đã đưa ra thông điệp cho cả Thư Giản Hồ, không cho phép bất cứ kẻ nào tự tiện tới gần đảo trong phạm vi ngàn trượng.
Không ai dám vượt qua.
Cao Miện uống rượu vẫn kém cỏi như trước kia, sau đó say khướt ngủ say, chỉ còn lại hai người Tuân Uyên và Lưu Lão Thành cùng nhau uống rượu trong một đình nghỉ mát rách nát.
Đối với những thần tiên lục địa trong mắt phàm phu tục tử này, điều bọn họ để ý chính là trường thọ ngàn thu, mà không hề có cảm giác với cái rét giá lạnh hay cái nóng oi bức.
Hai người cũng không nói chuyện phiếm nhiều.
Tuân Uyên đột nhiên cười nói: "Hình như có thể về rồi.”
Lưu Lão Thành gật gật đầu, "Đồng Diệp Châu không thể thiếu Tuân lão trấn giữ.”
Tuân Uyên lắc đầu nói: "Cao Miện sẽ không suy nghĩ nhiều chuyện, hắn cảm thấy chuyến đi lần này của ta qua Bảo Bình Châu chính là chạy tới tìm hắn, trên thực tế chỉ có một nửa là như thế. Ngươi thì khác, hiện giờ xem như là người nhà Ngọc Khuê tông chúng ta rồi, cho nên một số chuyện bí mật, cũng nên thẳng thắng tin tưởng ngươi rồi.”
Bây giờ Lưu Lão Thành ở Thư Giản Hồ đã là sự tồn tại như Thiên Vương lão tử, ông trầm giọng nói: "Tuân lão mời nói.”
Ở cửa hàng thuốc Khôi Trần nơi thành Lão Long, Tuân Uyên đã đưa cho Chu Liễm quyển sách "Tài Tử Giai Nhân Đả Giá", khi ở bên Cao Miện kia, ăn nói khép nép, không khác gì chân sai vặt của lão bang chủ Vô Địch Thần Quyền bang, làm túi tiền dọc đường đi, Tuân Uyên từ đầu đến cuối đều vui vẻ tận hưởng việc đó, cũng không phải là giả dối hay mưu đồ cái gì.
Nhưng về phía Lưu Lão Thành.
Đối mặt với Tuân Uyên, lại là “Cao sơn ngưỡng chỉ”
(Chỉ hành động ngưỡng mộ phẩm đức cao quý, thanh cao.)
Tuân Uyên nhẹ giọng nói: "Ta ấy hả, thật ra cơ hội rất lớn, nhưng cũng không muốn bước vào thập tam cảnh, quá nhiều gò bó, không bằng Tiên Nhân cảnh tự do như hiện tại. Trời sập xuống có người cao lớn chống đỡ, ví dụ như Đồng Diệp Châu chúng ta, trước kia chính là Đồng Diệp Tông, là Đỗ Mậu kia. Nhưng hôm nay cho dù ta không nhận, cũng phải nhận. Về phần vì sao không tiến lên một bước, bước vào Phi Thăng cảnh, tạm thời ta cũng không chắc chắn đúng sai, sau này ngươi sẽ rõ.”
Tuân Uyên lắc lắc chén rượu trong tay: "Nhưng dù sao ta cũng là tông chủ của Ngọc Khuê tông, còn phải suy nghĩ cho người nhà mình. Đỗ Mậu vừa chết, một thân đại đạo sụp đổ tản mạn khắp nơi, chứ không chỉ là miếng kim thân lưu ly mà Lưu Lão Thành ngươi cướp được thôi đâu. Còn có những thứ bí ẩn không thể giải thích được, cũng chính là cơ duyên của người tu đạo như chúng ta, cho nên Khương Thượng Chân có thể ăn chặn được bao nhiêu từ phần cơ duyên vốn thuộc về ta, rồi có thểcướp được bao nhiêu từ trong tay tu sĩ Đồng Diệp Tông thì phải xem bản lĩnh, xem phúc phần.”
“Nếu Khương Thượng Chân không thu hoạch được gì, bị ta chán nản đuổi tới Thư Giản Hồ này, đến lúc đó Lưu Lão Thành ngươi có thể biết nhiều khổ nhiều, phải giúp đỡ nhiều hơn cho phế vật như vậy.”
"Nếu Khương Thượng Chân không tệ thì cũng là chuyện tốt, một hạ tông Ngọc Khuê Tông chọn địa điểm Bảo Bình Châu, đồng thời có hai người hi vọng Tiên Nhân Cảnh, ta tin cho dù là Thiên quân Kỳ Chân hàng xóm cách vách của Thư Quan Hồ, hay là Tống thị Đại Ly cũng không dám xem thường các ngươi."
Lưu Lão Thành gật đầu.
Những lời này là sự thật.
Bản thân Lưu Lão Thành sở dĩ không khai tông lập phái ở Thư Giản Hồ, không chỉ đơn giản là nản lòng thoái chí, những môn đạo trong đó, quanh co khúc khuỷu, cực kỳ hung hiểm, hơn nữa cực kỳ phân tâm, nhân quả nặng nề, nếu không cẩn thận sẽ có thể làm chậm trễ thậm chí là cản trở đại đạo leo lên đỉnh. Hơn nữa mỗi lần nâng cao, bất luận là cảnh giới hay tu vi, đi lên trên một bước, người thân cận bên cạnh tâm tư như thế nào, lại có những nỗi niềm bất tận khó nói, khổ không thể tả. Lưu Lão Thành đã nếm qua nhiều khổ sở, thất bại, năm đó suýt chút nữa ngay cả mạng cũng mất luôn rồi.
Rượu Hoàng Đằng, chôn dưới liễu Cung Tường.
Đó là một món nợ đã rất nhiều năm, món nợ hồ đồ.
Ngay cả lòng dạ sắt đá như Lưu Lão Thành cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ.
Nếu như không phải đã hoàn toàn suy nghĩ rõ ràng rồi, lại có Ngọc Khuê Tông chọn địa điểm xây dựng hạ tông ở Thư Giản Hồ, Lưu Lão Thành chỉ sợ đời này cũng sẽ không trở về cái nơi thương tâm này.
Ở chung với Tuân Uyên càng lâu, Lưu Lão Thành càng kinh hồn bạt vía.
Cái này không chỉ bởi vì Tuân Uyên là một vị tu vi đỉnh núi Tiên Nhân Cảnh có tư lịch lâu đời thôi đâu.
Đây là một loại trực giác đã giúp Lưu Lão Thành vượt qua hết lần này đến lần khác trong những tình huống nguy hiểm.
Vì sao ông ta không ra sức giết một người thông minh như Lưu Chí Mậu, cùng với tiên sinh chưởng quỹ tuổi đời còn trẻ kia. Vẫn còn có một nguyên nhân, Lưu Lão Thành không nói với Cao Miện và Tuân Uyên. Bởi vì điều đó sẽ làm cho ông ta rất bị động. Để lại cái chuôi trên tay Lưu Chí Mậu, chẳng đau chẳng ngứa, nhưng để lại trên tay Tuân Uyên và Khương Thượng Chân, Lưu Lão Thành sẽ bị lột một lớp da, máu me đầm đìa, còn phải ngoan ngoãn chịu đựng, nếu không chính là hoàn toàn trở mặt, hai bên đều thiệt.
Lưu Lão Thành sau khi vươn lên thượng ngũ cảnh, trái lại càng ngày càng yên lặng, chỉ sau khi ở bức tranh tráng lệ lớn hơn trải ra trước mắt, mới phát hiện một chân tướng tàn khốc làm cho hắn mỗi lần suy nghĩ sâu xa, lại sống lưng ớn lạnh.
Cuộc chiến trên đại đạo.
Nghe có vẻ mơ hồ.
Nhưng khi một vị sơn trạch dã tu có cảnh giới đủ cao, tầm nhìn đủ xa, cúi đầu để nhìn xem độ rộng hẹp của đại lộ trên chân mình, lại nhìn những tiên sư thượng ngũ cảnh ở vị trí cao trong phổ điệp, nhìn xem đại lộ dưới chân bọn họ.
Đó là một con đường nhỏ quanh co gập nghềnh, khác với đại lộ thông mọi nơi.
Chẳng lẽ Lưu Lão Thành thật sự không hy vọng bản thân trở thành tông chủ đại tông như đám Tuân Uyên? Không muốn có quyền quyết định xu thế một châu?
Có lòng không có sức, làm không được mà thôi.
Tuân Uyên cười vị dã tu Bảo Bình Châu trước mắt này.
Lưu Lão Thành trong mắt Tuân Uyên là một người được ông trời ban cho may mắn và đại thế. Cực kỳ hiếm có. Ngọc Phác cảnh cực kỳ xuất chúng, cho dù là Khương Thượng Chân am hiểu chém giết tay đôi nhất, vật bổn mệnh lại có lực sát thương cực lớn, cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận