Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1671: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (3)

Chương 1671: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (3)Chương 1671: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (3)
Trần Bình An giật khóe miệng, nhìn chằm chằm hậu duệ Chân Long chuyện gì cũng thuận gió xuôi nước này: "Rốt cuộc là cái gì đã khiến ngươi và Cố Xán cảm thấy giết người là không có sai, bọn họ có bị giết cũng chết không tiếc nuối? Những người như Cố Xán, hay là giao long như ngươi, và cả người khôn ngoan như mẫu thân Cố Xán, nếu như ta không biết các ngươi, ngươi có biết hay không, cho dù ta chỉ đi ngang qua hồ Thư Giản, cho dù ta chỉ có chút tu vi ấy, dù là một quyền không ra, một kiếm không thành, chỉ cần uống chút trà, tâm sự với Lưu Chí Mậu, Lưu Lão Thành, đảo chủ đảo Lạp Túc, cùng bọn hắn làm một chút buôn bán, ta nghỉ ngơi ở hồ Thư Giản mấy năm, các ngươi có thể chết được bao nhiêu lần?"
Nó cười lạnh nói: "Vậy ngươi giết đi? Làm sao ngươi lại không giết?"
Tựa hồ trong một chớp mắt, nó trở nên rất vui vẻ, mỉm cười nói: "Ta biết, Trân Bình An ngươi có thể đi đến bước như ngày hôm nay, so với Cố Xán, ngươi thông minh hơn rất rất nhiều, ngươi quả thực có tâm tư tỉ mỉ, mỗi một bước đều đang tính kế, thậm chí ngay cả lòng người nhỏ bé nhất, ngươi cũng đều tìm tòi nghiên cứu. Thế nhưng vậy thì sao? Không phải đại đạo sụp đổ sao? Trần Bình An, ngươi thật sự có biết tâm trạng của Cố Xán đêm đó như thế nào không? Ngươi nói tu hành sai lầm mới nôn máu, Cố Xán không thông minh bằng ngươi, nhưng thật ra hắn cũng không tính là ngốc, sao lại không biết ngươi đang nói láo? Tốt xấu gì thì ta cũng là cảnh giới Nguyên Anh, chẳng nhẽ lại không nhìn ra thân thể ngươi đang gặp vấn đề lớn? Chỉ là Cố Xán mềm lòng, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ lớn, hắn không dám hỏi, còn ta thì không thích nói, thực lực ngươi yếu hơn một phần, ta liền có thể bớt sợ ngươi một phần. Sự thật chứng minh ta đã đúng, không hơn không kém, ngươi chỉ có thể ngăn cản Lưu Lão Thành, ta còn sống, ngươi bị trọng thương. Thời thế thay đổi, hiện tại ta đã có thể dùng một bàn tay đập chết ngươi, tựa như chụp chết những sâu kiến đến chết cũng không thể được xem như đồ ăn kia, giống nhau như đúc."
Trần Bình An tiện tay bỏ Phược Yêu Tác lên trên bàn, chắp hai lòng bàn tay lại với nhau, cũng mỉm cười: "Cái này cũng đúng, những lời này mãi không nói ra miệng, ta cũng mệt thay cho ngươi, ngươi giả vờ thật sự không được tốt lắm, ta thấy rất rõ, tâm của cả ta và ngươi đều mệt mỏi. Hiện tại, chúng ta đang thực sự ở trên cùng một con thuyền."
Nó nheo mắt lại, nói: "Đừng giả thần giả quỷ ở đây nữa."
Trần Bình An duỗi bàn tay, xòe ngón tay ra đếm: "Tính cả Tằng Dịch, ngươi và ta thì chỉ có hai người chúng ta là thật sự có thể tự mình tách ra, trở thành tuyến thứ năm."
Nó cười khẩy: "Trần Bình An, có phải là ngươi đối phó với những sinh vật mà quỷ kia quá nhiều nên bị phát điên không? Bị tẩu hỏa nhập ma? Tại sao người không cứ thế dứt khoát quay đầu nhập ma luôn đi? Làm sao? Ngươi nổi dã tâm, muốn bắt chước vị thành chủ của Bạch Đế Thành kia sao? Muốn bắt đầu từ việc làm đồng chủ nhân của hồ Thư Giản? Chuyện đó cũng không phải là không thể. Trần đại tiên sinh quen biết nhiều người lợi hại như vậy. Dựa vào bọn họ thì có chuyện gì là ngài không thể làm được chứ. Ta chỉ là một người thấp kém, đến cả tiên sinh cũng không muốn thu nhận dạy dỗ. Nếu không phải vì ta có vị tiên sinh ở trên cao kia làm chỗ dựa vững chắc phía sau thì nói không chừng, bọn họ chỉ cần tùy tiện vung một ngón tay ra là đã có thể bóp chết ta rồi."
Trần Bình An bật cười, hắn thực sự cảm thấy những lời nói này rất thú vị. Chẳng những thế nó còn cho hắn thêm một loại khả năng nhận thức mới. Bằng cách này, ranh giới giữa hai tuyến sẽ càng rõ ràng hơn.
Vì tiếng cười của hắn mà bầu không khí trong phòng đang căng thẳng lại dịu đi một chút.
Trần Bình An đưa tay ra hiệu cho nó ngồi xuống nói chuyện, sau đó xoay người đi thẳng đến chỗ án thư.
Hắn cứ như vậy mà quay lưng lại phía nó.
Nó không ra tay cũng không nhúc nhích: "Nếu Trần tiên sinh là một vị học giả thích giảng giải quy củ thì tốt hơn hết là ta vẫn nên đứng nói chuyện thôi."
Trần Bình An ngồi lại vào ghế dựa, cầm lấy thủ lô, duỗi tay vào sưởi ấm, xoa xoa hai tay một lúc rồi mới hắng giọng nói: "Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa, lúc đó ta vừa rời khỏi động tiên Ly Châu, dọc theo hướng Đại Tùy mà đi. Vừa rời khỏi trấn Hồng Chúc không bao lâu thì ngay trên một chuyến đò, ta đã gặp một vị học giả lớn tuổi, ông ấy đã dạy cho ta một đạo lý. Rõ ràng là những người khác vô lý trước, nhưng ông ấy lại ngăn cản ta nói lý lẽ. Năm đó ta vẫn luôn không nghĩ ra, nghi hoặc cứ đè nặng trong lòng, bây giờ nhờ có hồ Thư Giản của các ngươi mà ta mới thực sự hiểu được suy nghĩ của ông ấy. Ông lão có thể không đúng, nhưng chắc chắn không sai như ta nghĩ lúc đầu, cho rằng như vậy là không hợp lẽ thường. Mà ta lúc ấy, cùng lắm là không sai nhưng cũng không có bao nhiêu là đúng."
(Thủ lô - lò sưởi cầm tay, là một dụng cụ làm ấm xách tay của thời cổ đại)
Trần Bình An mỉm cười, duỗi ngón tay ra vẽ một vòng tròn.
"Trong giang hồ, uống rượu là giang hồ, chém giết là giang hồ, hành động vì nghĩa là giang hồ mà gió tanh mưa máu cũng vẫn là giang hồ. Trên chiến trường, ngươi chém ta giết, khẳng khái liều chết vì chiến đấu là chiến trường; hãm hại tàn sát hàng chục ngàn người vô tội là chiến trường; những anh linh chết trận của những binh lính còn vất vưởng không thể siêu thoát tại những di chỉ chiến trường xưa cũng là chiến trường. Trong triều đình, dốc lòng dốc sức quản nước giúp dân là triều đình; làm rối loạn triều chính, đưa bạo quân lên nắm quyền là triều đình. Mà vua còn nhỏ tuổi khiến lòng dân bất an, thái hậu đứng sau buông rèm nhiếp chính cũng vẫn là triều đình. Có người từng nói với ta rằng ở mảnh đất quê hương Ngẫu Hoa phúc địa của hắn có một người vì muốn cứu phụ thân phạm tội mà kêu gọi bằng hữu, giết hết quan binh. Kết quả, hắn ta được tung hô là một người hiếu thảo, cuối cùng còn trở thành một vị quan lớn, được lưu danh sử sách. Còn có câu chuyện về tình bằng hữu, có người nghe tin bằng hữu đã chết, ngay tức khắc thúc ngựa hàng ngàn dặm đuổi đến. Chỉ trong một đêm, hắn đã tự tay giết chết cả nhà kẻ thù đòi lại công bằng cho bằng hữu. Sau đó trốn chạy trở về vào một đêm trăng sáng. Cuối cùng hắn còn được coi là một vị anh hùng hào kiệt đương thời. Tuy hắn bị quan phủ truy lùng đuổi giết ngàn dặm, nhưng trên đường đi lại được mọi người cứu giúp. Khi còn sống, hắn được vô số người ngưỡng mộ, thậm chí sau khi chết còn trở thành một nhân vật trong những câu truyện về hiệp khách giang hồ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận