Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 953: Quyền Không Ngừng (2)

Chương 953: Quyền Không Ngừng (2)Chương 953: Quyền Không Ngừng (2)
Chương 953: Quyên Không Ngừng (2)
Mang hận lớn trong lòng, lão giả lúc này cũng suy nghĩ tới việc báo thù Thái Bình sơn, vì vậy liền có mưu kế tỉ mỉ kéo dài máy chục năm tại Phi Ưng Bảo, đầu tiên là Bảo chủ phu nhân có tư chất tu hành từ lúc còn bé, lão giả bị đánh trở về Long Môn cảnh đã đích thân ra tay, lặng lẽ đánh nát trường sinh kiều của nàng, vỡ nát tan tành, xuất hiện ra ngàn khe hở, chỉ có "đoạn cầu" ở trong bụng nàng là nguyên vẹn không tốn thương hao hụt gì, khiến cho nàng giống như trở thành một người không ngừng hấp thụ âm khí từ lòng đất, hơn nữa chủ động tụ lại "mắt suối" trong bụng, cuối cùng dưới sự dẫn dắt bí pháp của lão giả, tạo ra một quỷ anh gào khóc đòi ăn. Sau khi xong việc, quỷ anh phá tâm mà ra, sẽ tìm đến một vài nơi nhỏ hẻo lánh, cách xa tàm mắt của sơn thượng. Dù sao đi nữa, hắn vẫn là một lão nhân tu sĩ Long môn cảnh. Đương nhiên, hắn vẫn có thể làm quốc sư, hoặc hỗ trợ một vài con rối trong miếu đường, thậm chí bí mật điều khiển Quốc vương của một quốc gia nhỏ phát động một trận chiến để nuôi sống quỷ anh. Sau một trăm năm, quỷ anh đã chen thân địa tiên, cho dù ngọn Thái Bình sơn thâm căn cố đề không bị diệt vong dù bị hắn xáo trộn, nhưng chắc chắn hắn sẽ làm cho Thái Bình sơn bị tổn thất nặng nè.
Ân oán của tu sĩ trên núi, một trăm năm thật sự không dài.
Trong đoạn ân oán này, sinh mạng của những phàm phu tục tử dưới núi, có người không quan tâm chút nào, chẳng hạn như lão già trên mây, nhưng cũng có người quan tâm, chẳng hạn như tu sĩ Nguyên Anh Thái Bình sơn kia.
Tuy nhiên, một lục địa thần tiên bi thiên mẫn nhân (1). vẫn không thể tiến vào trung ngũ cảnh, cuối cùng chỉ có thể nằm chờ chết, cũng có thể thấy được đại đạo vô tình, không phân người thiện kẻ ác.
(1) Bi thiên mẫn nhân: Buồn trời thương người, ý chỉ người có lòng lo cho thiên hạ và thương xót muôn dân
Lão giả mũ cao trên mây, sau khi thiếu niên võ phu tung ra ba quyền, vẫn cảm thấy buồn cười, khí thế có mạnh đến máy, nếu không có cảnh giới thực sự chống đỡ thì cũng chỉ là tòa lầu nhìn đẹp đế nhưng trống rỗng mà thôi. Nhưng lão nhân thật sự chảy nước miếng với chiếc áo bào màu vàng lộng lẫy trên người thiếu niên, đơn giản chính là quá mức kinh ngạc, trên đời lại có nhãi ranh mang theo trọng bảo ởi lại giang hò, thật không biết trân trọng mạng sống của mình.
Một món đồ tốt quả thực là một món đồ tốt, nói không chừng là pháp bảo tiên gia danh xứng với thực.
Lễ nào là phong thủy luân chuyển, đến lượt bản thân một bước lên trời? Không còn phải làm con chuột chui đầu vào đắt, sẽ khôi phục lại vinh quang trước đây còn sớm hơn so với dự kiến?
Về phần thiếu niên áo bào vàng kia có phải là tử đê tiên gia hay không, lão giả đội mũ cao quan tâm gì chuyện này, dù cho có xé rách da mặt với Thái Bình sơn, cũng không liên quan tới mình.
Khi đám mây đen hạ xuống, hầu như tất cả mọi người ở Phi Ưng Bảo bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Những người già, phụ nữ và trẻ em thân thể yếu ớt, dương khí không đủ đã bắt đầu nôn mửa ngay tại nhà, trên đường phố và ngõ hẻm, nhà cao sân thấp, không ít nam thanh niên trai tráng luyện võ của Phi Ưng bảo nhìn lên biển mây đen kịt đang áp sát đầu, chỉ cảm thấy tứ chi cùng trăm khúc xương sắp nát thành bột, còn một số võ sĩ trẻ tâm cảnh yếu đuối, hơn nữa không có lòng dám phản kháng, toàn thân phát run, hôm nay cho dù có cơ hội chạy trốn, tiền đồ võ đạo cũng sẽ bị cắt đứt.
Theo sau chuyển động cực lớn giống như động đất rung chuyển đất trời, cũng có người phát hiện phương hướng Giáo võ tràng, giữa đám bụi mù, hiện ra cảnh tượng tráng lệ ánh vàng, nắm đắm giống như cầu vồng, càng ngày càng mạnh, đầu tiên là to như cánh tay, kích thước cỡ cái bát, và sau đó lớn cỡ miệng giếng, lần lượt tăng lên, hết lần này đến lần khác lao lên bầu trời, như thể ai đó đang đấm vào biên mây.
Không khỏi có người suy nghĩ như thế này: Người đó phải dựa vào võ đạo cao, mới dám xuất quyền.
Trên Giáo võ tràng.
Trần Bình An không phải đứng tại chỗ đánh quyền hướng lên trời, sau mỗi lần đánh ra một quyền, sẽ bước nhanh dời đi, lục bộ tâu thung của Hám Sơn quyền, cộng thêm kiếm khí mười tám đình, lại lấy quyền giá Vân Chưng Đại Trạch thức, cộng thêm quyền ý của Thần Nhân Lôi Cổ thức.
Sau khi đánh ra quyền thứ mười, thanh thế một quyền đã hoàn toàn áp đảo động tĩnh của đại địa dưới chân.
Quyền cương phóng lên cao, lôi cuốn theo tiếng phong lôi gào thét, nóc nhà mái ngói xung quanh giáo võ tràng, từ trong hướng ra phía ngoài, tàng tầng lớp lớp, bùm bùm đột nhiên vỡ vụn.
Láy Trần Bình An làm trung tâm, vách tường bốn phía xuất hiện một tắm mạng nhện khe hở hỗn độn.
Nền đá xanh của Giáo võ tràng đã sớm gò ghè, bị đạp ra mười cái hố sâu cạn khác nhau. Chín quyền đầu tiên, tuy thanh thế lần sau lớn hơn lần trước, nhưng mà nhiều lần đều là xuyên thủng biển mây mà thôi, nhưng quyền thứ mười, thẳng tắp đụng tới hướng bồ đoàn lão nhân đội mũ cao đang ngồi, lão nhân tuy trong lòng hơi hơi sợ hãi, đã lặng lễ coi thiếu niên là kẻ chắc chắn phải giết, hơn nữa phải là người phải giết trước tiên, nhưng đối mặt một quyền khí thế như cầu vồng này, vẫn là không cảm thấy gã này quá mức khó giải quyết, ngược lại có phần tâm lý tranh cường háo thắng, cười lạnh một tiếng, chỉ thấy lão nhân giơ ra một bàn tay, một đốm u quang xanh biếc sáng lên, chợt nở rộ, xoay chuyển lòng bàn tay, úp xuống, vừa vặn nghênh hướng đạo quyền cương vừa xé toạc biển mây màu đen.
Một tiếng nỗ lớn, bồ đoàn lắc lưừ, dưới thân lão nhân đội nón cao cả biển mây cũng kịch liệt rung chuyền.
Quyền cương đến từ Giáo võ tràng và lục quang sáng lạn quanh quân nơi bàn tay lão nhân, đồng thời ầm ầm vỡ vụn, hóa thành ngàn vạn vô số ánh sao lấp lánh, quyền cương tản đi nhập vào trong biển mây phụ cận, khiến cho biển mây tối đen vốn tử khí trầm trọng, như là nghiên mực đã nghiền ra một tầng mực nước, được rưới vào một nhúm mảnh vỡ màu vàng, rung động xèo xèo, phát ra tiếng cháy vang.
Lão nhân rung rung cổ tay, xuyên thấu qua lỗ thủng biển mây bị quyền cương đánh xuyên qua, theo đỉnh đầu ùa vào cột sáng dưới biển mây kia, quan sát Giáo võ tràng cách xa tới ba mươi trượng, âm trầm cười nói: "Cừ thật, tuổi còn nhỏ, đặt ở dưới chân núi, cũng coi như võ đạo tông sư xưng hùng nhất phương, không lo lăn lộn trong giang hồ của ngươi, không nên đối nghịch với lão phu, không biết trời cao đất rộng!" Vừa nói chuyện, lão nhân đội mũ cao vừa nâng lên một tay, hai ngón tay khép lại, ở gần mũ cao có vẽ Ngũ nhạc chân hình đồ, nhẹ nhàng quẹt một cái, từ trong đó ngắt lấy một vạt chân ý từ tòa đông nhạc đại sơn viễn cổ, thả xuống lỗ thủng, khi mới rời khỏi mũ Ngũ nhạc quan, đầu tiên là ngọn núi nhỏ nhắn cỡ ngón cái, đợi cho rơi xuống tới bên chân, quy mô đã không thua khối bồ đoàn kia, sau khi chém ra hai lỗ thủng trong biển mây, lại to như cái bàn. Lão nhân càn rỡ cười to, khoái ý đến cực điểm,"Làm rùa đen rút đầu, ẩn nhẫn nhiều năm, lão thiên gia không phụ người khổ tâm. lão phu rốt cuôc đã đổi vận, chỉ cần khiến tiểu tử ngươi huyết nhục tinh khí bị nghiền nát hầu như không còn gì, nói không chừng quỷ anh sẽ phá vỡ tâm quan hiện thế trong nháy mắt, có thể đủ đánh sâu vào Quan Hải cảnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận