Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1755 - Đợi Một Lát Xem Xem (4)



Chương 1755 - Đợi Một Lát Xem Xem (4)




“Nói về lão tam trước, học vấn Tề Tĩnh Xuân tốt nhất, hơn nữa còn không chỉ đơn giản là tối cao thôi đâu, đến cả người làm tiên sinh như ta cũng muốn tán thưởng một câu ‘bao quát vạn tượng, phong vị rực rỡ’. Nếu như tiên sinh của hắn không phải là ta mà là Lễ thánh hay Á thánh nhất mạch thì nói không chừng thành tựu sẽ còn cao hơn nữa. Tề Tĩnh Xuân nhìn thế giới này bằng ánh mắt lạc quan.”
“Nhắc đến lão nhị, tính tình Tả Hữu mạnh mẽ nhất, con người cũng tốt, vô cùng tốt. Lúc còn đang sống những ngày nghèo khó ở con hẻm nhỏ, ta đều để hắn quản lý tiền bạc, so với tiên sinh không quản được tiền, không giữ được túi tiền như ta thì có ích hơn nhiều. Thôi Sàm nói muốn mua sách chơi cờ, Tề Tĩnh Xuân nói muốn mua sách, A Lương nói muốn uống rượu, ta có thể không trả tiền hay sao? Ta ốm như cây gậy trúc nhưng chắc chắn cũng phải phùng má giả làm người mập. Tư chất, tài học, thiên phú, bản tính của Tả Hữu đều không phải là người tốt nhất trong đám đệ tử nhưng lại là người cân đối nhất, hơn nữa trời sinh đã có định lực cho nên hắn học kiếm, dù hơi muộn nhưng thật ra đã rất nhanh rồi, đúng, chính là quá nhanh, nhanh đến nỗi năm đó ta cũng thấy hơi hốt hoảng, sợ hắn trở thành kiếm tu mười bốn cảnh đầu tiên từ lúc khai thiên lập địa cả ngàn năm đến nay. Đến lúc đó phải làm sao bây giờ? Đừng thấy tên này xa cách thế gian, thế nhưng Tả Hữu mới chính là người sợ cô đơn nhất. Mặc dù khoảng một trăm năm nay hắn vẫn luôn xa cách nhân gian, dạo chơi trên biển nhưng lòng dạ thật sự của Tả Hữu thế nào? Vẫn đặt trên người tiên sinh là ta, vẫn đặt trên người sư đệ của hắn... Đệ tử như vậy, có tiên sinh nào mà không thích chứ?”
“Còn nhớ năm đó có một đại nho đã mắng ta tới nỗi... Đúng là hơi âm hiểm thất đức, ta có so đo với hắn lúc nào đâu, chỉ là thánh nhân một thư viện bé nhỏ mà thôi, đến cả tư cách đi bên cạnh ta cũng không có, nếu như ta chạy đến cãi nhau với một vãn bối như vậy thì mất mặt lắm. Tả Hữu sẽ lén lút đi tới đó, đánh cho người ta kêu cha gọi mẹ. Tả Hữu cũng thật thà, thế cũng đần độn chạy đến trước mặt ta nhận sai. Nhận sai nhận sai, nhận sai bà nội ngươi, không biết dịch dung rồi mới đánh à? Sau đó bôi dầu vào lòng bàn chân, cứ không nhận thì ai làm gì được? Đến đánh ta đi, ngươi đánh thắng được Tả Hữu sao? Coi như có đánh thắng được thì Tả Hữu không nhận nợ, nhất mạch Phó giáo chủ kia có thể đánh chết ngươi sao? Hắn có thể đánh chết ngươi thì ta không thể đánh chết hắn lại à? Haiz, cho nên mới nói vẫn là Tả Hữu thiếu thông minh, tên tiên sinh khổ mệnh là ta đây còn có thể làm sao, dù sao thì bọn người tiểu Tề vẫn còn nhìn đấy, thế là phạt thôi, nhanh chóng mang Tả Hữu đi nhận lỗi với người ta, còn phải làm này làm kia, đều rồi lại bù, phiền chết.”
Kim Giáp thần nhân nghi ngờ nói: “Tả Hữu đồng ý nhận sai với ngươi, chứ đâu đồng ý xin lỗi với người khác?”
Lão tú tài liếc mắt nói: “Đương nhiên là ta âm thầm nói rõ đạo lý cho Tả Hữu hiểu rồi, đánh người mà đánh nhẹ như vậy, làm sao làm đệ tử của Văn thánh được? Làm sao xả giận cho sư phụ ngươi được chứ? Nói chuyện xong, Tả Hữu chỉ yên lặng gật đầu cảm thấy đúng, nói sau này sẽ chú ý.”
Kim Giáp thần nhân cười ha hả nói: “Ta phục rồi.”
Lão tú tài than thở một tiếng: “Lão tứ thì sao, hắn tương đối phức tạp, chỉ có thể coi như là nửa đệ tử, không phải ta không biết là xuất thân hắn không tốt, không muốn gây phiền phức cho ta. Điểm này thì nguyên nhân không giống nhau, kết quả à, vẫn giống như đệ tử bế quan của ta, giống lắm, ngoài ra, đệ tử ký danh, đám người còn lại mỗi người mỗi vẻ.”
“Trong đó, trong việc làm tiên sinh chuyện truyền đạo thụ nghiệp giải tỏa nghi hoặc thì Mao Tiểu Đông là người giống ta nhất, đương nhiên học vấn hắn vẫn không cao bằng tiên sinh là ta đây. Làm chuyện gì cũng quy tắc, cách cái gọi là không khuôn khổ tùy thích như lão đầu tử ta vẫn còn một khoảng nữa. Đáng tiếc là loại chuyện này không phải là thứ mà người bên cạnh có thể ha ha hi hi đập tan được, cần phải tự mình thấu hiểu, tự mình thông suốt. Cho nên mới có câu nói rất hay “Phật gia phải tự giải thoát”, trong chuyện này, Đạo gia không đủ lương thiện...”
Lão tú tài không nói tỉ mỉ thêm nữa, cũng không nói về chuyện lúc trước, đổi chủ đề: “Ta đó à, từ trước đến giờ, cãi nhau với người ta đều cảm thấy bản thân không đúng hay tốt lành gì, người khác tốt hay không tốt ta đều biết cả, không thì cãi nhau làm quái gì? Tự mình nói rồi tự mình vui vẻ, cả bụng học vấn, cuối cùng thoát đi đâu được? Học vấn sợ nhất là trở thành dòng nước không có rễ, chảy từ trên cao xuống, cao cao tại thượng, nhìn thì lợi hại lắm nhưng ngoại trừ được thổi phồng vài câu từ người đọc sách nhà mình thì còn có ý nghĩa gì đâu? Không chạm được đất, không được về với đất, không thật sự nhận được ân trạch của lão bách tính, không có khái niệm cuộc đời trải qua ngàn đau vạn khổ, tự ta có mảnh đất để an tâm cắm dùi. Cái gùi nhỏ dù sao cũng chỉ nhét được chút văn chương trên giấy, khiến cho người ta hiểu lầm là chỉ có thánh hiền mới xứng nói đạo lý, thế sẽ mệt chết người đấy, sao còn nói đến chuyện công lao giáo hóa hi vọng xa vời?”
Lão tú tài đứng dậy, thân hình còng xuống nhìn về phương xa, lẩm bẩm nói: “Tính bản thiện, sai chỗ nào? Đại thiện. Thế nhưng ở đây còn có một vấn đề rất xấu hổ, đã là tính bản thiện thì sao thế đạo còn phức tạp như vậy? Công lao giáo hóa của Nho gia cuối cùng đã dạy ra cái gì vậy? Dạy người ta làm ác sao? Vậy thì làm sao bây giờ, lão đầu tử và Lễ thánh vẫn đang chờ, sau đó thì cuối cùng cũng chờ được ta. Ta nói rồi, nhân tính ác, nội trong một giáo cùng nhau rèn luyện lẫn nhau, luận bàn cùng sửa đổi, quan trọng là ta còn đứng được, nói đạo lý thì hay lắm, cho nên ta mới thành Văn thánh, nhưng có một vấn đề lúng túng hơn nữa lại xuất hiện, đổi thành một người ngoài cuộc mà xem, ngươi cảm thấy học thuyết tính bản ác có thể trở thành một trong những văn mạch nho gia hay không, điều này không sao cả, nhưng mà thật sự có thể trở thành chủ mạch nho gia chúng ta hay sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận