Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1617 - Cô nương Áo Xanh Ăn Bánh Ngọt (2)



Chương 1617 - Cô nương Áo Xanh Ăn Bánh Ngọt (2)




Quỷ tu là một trong những thứ bị xem thường nhất trong sơn trạch dã tu, còn là loại cực kỳ không được chào đón, cho nên phủ đệ này nằm ở một nơi xa xôi yên tĩnh trong Thanh Hạp đảo, linh khí không dồi dào nhưng lại cực kì âm khí, trong địa bàn có một cái giếng quái dị, cứ mỗi một khoảng thời gian là lại có một trận âm phong quét qua. Bốn phía phủ đệ mang theo âm khí từ năm này qua năm khác, xung quanh lại chẳng có ai qua lại. Vị cung phụng quỷ tu này chính là người xếp chót trong số những cung phụng trong Thanh Hạp đảo, khi Thanh Hạp đảo chiếm đoạt được mười mấy đảo lớn khác, có vài đảo chủ và cung phụng khách khanh tiếc mạng, lựa chọn thần phục Đoạn Giang chân nhân đang như mặt trời ban trưa, đến rồi lại đi, dần dần, sau khi thế lực vốn có của Thanh Hạp đảo không ngừng biến chuyển, càng chuyển càng nằm ra xa. May mà Lưu Chí Mậu cũng không cắt xén tiền thần tiên bổng lộc công huân của lão cung phụng mà ngược lại còn tăng thêm một hai phần, vì vậy mới không làm cho lòng tướng sĩ rét lạnh.
Người gác cổng là một bà lão gầy trơ xương, cả người tanh hôi nhưng tóc trên đầu lại đen nhánh, đôi mắt trắng như tuyết, thấy vị chưởng quỷ tiên sinh họ Trần này, bà lão lập tức lộ ra một nụ cười nịnh hót, giữa khuôn mặt khô quắt đầy những vết nhăn, còn có các vật sống bé nhỏ như ruồi muỗi giòi bọ ào ào rớt xuống. Bà lão thấy vậy thì hơi ngượng ngùng, nhanh chóng dùng mũi giày thêu dí lên mặt đất, âm thầm lắc một cái, kết quả là lại có tiếng vang lốp bốp phát ra, như vậy sẽ không khiến người ta cảm thấy sợ hãi, mà chỉ khiến người ta buồn nôn.
Bà lão cũng nhận ra được điểm này, khuôn mặt nổi lên chút ửng đỏ xấu hổ quá đi mất, bờ môi khẽ run lên nhưng một chữ cũng nói không ra lời.
Trần Bình An vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, nhận thấy người trước mắt này dương khí quá mỏng manh, trông giống như một bà lão tuổi xế chiều, nhưng thật ra lại là một cô gái còn chưa tới hai mươi tuổi mà thôi.
Thế gian này, con gái đều mang lòng yêu thích cái đẹp.
Cô lắc lư chiếc chuông bên cạnh cửa phòng, nói với Trần Bình An: “Chủ nhân nhà ta sẽ đến đây nhanh thôi, làm phiền Trần tiên sinh chờ trong giây lát.”
Cô hơi do dự, chỉ chỉ về phía một gian phòng âm u cạnh cửa: “Nô tỳ không ở đây làm chướng mắt nữa, nếu như tiên sinh đột nhiên muốn sai bảo gì thì nói một tiếng, nô tỳ ở ngay gian phòng bên cạnh kia, sẽ xuất hiện ngay lập tức.”
Trần Bình An gật gật đầu hỏi: “Xin hỏi nên xưng hô thế nào với tiểu phu nhân? Sau này ta còn muốn đến phủ này thăm hỏi thường xuyên, lần nào tới cũng gọi ê ê mãi cũng không hay.”
Khuôn mặt đáng kinh của bà lão kia sửng sốt một chút, không dám dùng bộ mặt này nhìn người trẻ tuổi trước mặt, quay đầu, nhỏ giọng từng chút một đáp: “Trần tiên sinh có thể gọi nô tỳ, Hồng Tô, chữ Tô có nghĩa là kẹo giòn.”
Một làn khói đen cuồn cuộn bay đến, sau khi dừng lại, một người đàn ông thấp bé hiện thân, trong áo bào, vạt áo trong và hai ống tay áo tràn ra những luồng khói đen dày đặc. Vẻ mặt người đàn ông chất phác, cau mày nới với bà lão gác cổng kia: “Thứ đồ thấp hèn không biết tốt xấu, còn dám đứng bên này nói chuyện phiếm với Trần tiên sinh! Còn không mau cút về phòng nhanh đi, không sợ làm bẩn mắt Trần tiên sinh à!”
Người kia nhanh chóng trốn về phòng, đứng ở gần cửa sổ nhỏ, đến cả chút can đảm để nhìn cũng không có, chỉ hi vọng có thể nghe vài lời trong cuộc đối thoại của đôi bên.
Thanh Hạp đảo không ngừng phát triển, chủ nhân từ vị trí cung phụng nhất đẳng rơi xuống thành cung phụng nhị đẳng hạng bét, lại cộng thêm chuyện Thanh Hạp đảo không ngừng phát triển thêm nhiều phủ đệ, xung quanh lại có mười một đảo lớn hạt cảnh, hơn một năm nay đã hiếm có người đến năm hỏi lắm rồi, những tu sĩ quen thuộc kia đã đi đến nơi khác từ lâu, hàng đêm ăn chơi vui vẻ, những tu sĩ mới thì không muốn đến nơi này làm thân, cô đứng trông coi phủ đệ cả ngày lẫn đêm, trong ngoài phủ đệ đều nghiêm cấm hạ nhân nói chuyện, cho nên bình thường bên cạnh chỉ còn có chút tiếng vang từ chim chóc trong lúc bay lượn vô tình tới gần cửa phủ, thế cũng đủ cho cô hồi tưởng hồi lâu.
Khi bước vào phủ đệ, Trần Bình An cũng nói rõ mục đích mình đến đây với quỷ tu.
Quỷ tu họ Mã trầm ngâm không nói, trong lòng thấy có hơi không vui. Vị tiên sinh chưởng quỷ danh tiếng vang xa trong Thư Giản hồ này có hơi quá đáng, lần này đến cửa thăm hỏi thế mà lại muốn nhặt nhạnh chỗ tốt từ đám hồn phách còn sót lại mà năm đó mình giam giữ, hơn nữa những yêu ma quỷ quái bị hắn giam giữ trong Chiêu Hồn phiên và chiếc giếng nước kia nay đã trở thành một trong những đại đạo của hắn, trong đó còn có mười mấy quỷ mị có tu vi trung ngũ cảnh, đã bị hắn luyện chế thành quỷ tướng, bây giờ mỗi người đều đang quản lý một ti theo chức vụ của mình, thiếu một thứ cũng không được.
Dù cho người trẻ tuổi nói đồng ý dùng tiền thần tiên để mua, nhưng đây là chuyện có tiền hay không có tiền là quyết định được à?
Cái tên nhóc họ Trần nhà ngươi đúng là không hiểu quy củ thật hay là từ đầu đã xem thường người khác như vậy? Không phải ngươi có bản lĩnh tát tiểu ma đầu Cố Xán hai bạt tai đó sao, vậy sao ngươi không hỏi tên Cố Xán kia một chút xem cần dùng bao nhiêu tiền thần tiên mới mua được tính mạng của người đàn bà trong Xuân Đình phủ đệ kia? Xem xem Cố Xán có đồng ý với ngươi hay không!
Cho dù trong lòng có nhiều suy nghĩ hơn nữa, có nổi nóng đến đâu thì quỷ tu họ Mã vẫn không dám xé rách mặt mũi, nếu như tên chưởng quỷ tiên sinh thần thần bí bí này dùng một kiếm đâm chết mình thì chuyện cũng chỉ có vậy, chẳng lẽ Đoạn Giang chân quân lại sẵn lòng vì một tên cung phụng hạng hai đã mất mạng mà đòi công bằng với vị kiếm tiên trẻ tuổi có quan hệ với tiểu đồ đệ Cố Xán này à?



Bạn cần đăng nhập để bình luận