Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1687: Gió To, Nổi Bão (5)

Chương 1687: Gió To, Nổi Bão (5)Chương 1687: Gió To, Nổi Bão (5)
Thôi Sàm vẫn không tức giận, một tay cầm chén trà, một tay cầm nắp chén, phất tay với Tống Nham: "Đây là chuyện không đúng quy tắc mà các quan viên không nên làm, sau khi trở về suy nghĩ lại. Khi nào tĩnh tâm hơn thì đến thỉnh giáo lão Thượng thư chút ít về đạo làm quan đi. Đừng nghĩ rằng cấp quan cao này của ngươi chỉ biết dựa vào khả năng kiếm tiền để tồn tại trong giới quan lại này, đúng là lầm tưởng."
Thế là, lão Thượng Thư mang theo vị Thị lang vừa mới tai qua nạn khỏi rời khỏi đại sảnh.
Sau đó cả hai dừng lại, lau mồ hôi ướt đẫm, lão Thượng Thư tức giận đến mức đá vào đùi vị Thị lang kia một cái, thấp giọng mắng: "Nếu ta trẻ thêm ba bốn tuổi nữa thì ta có thể đá ngươi đến văng cả phân ra luôn." Vị Thị lang chỉ biết cười khổ, đây có còn là lão Thượng Thư thích càm ràm của mọi khi nữa không vậy?
Thằng nhóc đại náo nha môn Hộ bộ nuốt nước miếng một cái, dù sao y cũng là người thông minh có thể lấy được bạc từ Hộ bộ, nhanh tay lẹ mắt học theo thói vô lại của lão Thượng Thư: "Quốc sư đại nhân, ngài cũng đâu thể giết ta, ta chỉ thực hiện chức trách của mình thôi."
Thôi Sàm gật đầu: "Những gì ngươi đã làm không phải là sai, ngược lại, còn làm rất tốt. Ta sẽ nhớ tên của ngươi, tương lai cứ cố gắng nhiều hơn, nói không chừng tiền đồ sau này sẽ rộng mở, ít nhất là không phải chạy đến nha môn như thế này, mua một bộ y phục, để không làm mất mặt quân sĩ ở biên quan, số tiền mua y phục này, sau khi rời khỏi đây, ngươi đến nha môn Hộ bộ đòi lại, đây không phải là tiêu tiền phung phí mà là quan văn của triều đình Đại Ly thiếu nợ ngươi. Quân phí ngươi nhận từ phía Tống Nham, ngoại trừ số chút tiền cho nho sinh nghèo dạy học ra, phần còn lại ngươi cứ mang ra khỏi kinh thành."
Thằng nhóc đó tròn mắt ngạc nhiên: "Quốc sư đại nhân, thật sự chỉ vậy thôi à?"
Còn về việc tại sao quốc sư của Đại Ly lại biết được về việc mua quần áo này thì bây giờ hắn ta không còn thời gian để nghĩ nhiều.
Thôi Sàm cười nhẹ: "Tất nhiên không chỉ có thế này, việc này đã làm cho ta phân tâm khá nhiều, đặc biệt là khiến ta cảm thấy rất không thoải mái. Nhưng cũng không thể đổ lỗi cho kẻ vắt chân lên cổ chạy như ngươi, lão Thượng Thư lại không phải dạng vừa, lươn lẹo thoát tội, vì thế ta chỉ có thể tìm chủ tướng của ngươi để nói chuyện. Trong quá trình đi về phía Nam, có một số sổ sách, hắn ta mắt nhắm mắt mở cho qua, ta định sẽ cùng Tô Cao Sơn hắn tính toán lại. Ngươi cứ nói với hắn ta là phía triều đình sau khi trừ đi công lao diệt Dạ Du quốc của hắn ta, chức vụ Tuần thú sử vốn dĩ sắp nằm trong túi giờ lại bị lung lay rồi, tiếp sau đây hắn ta phải cùng với Tào Bình, hai bên cùng tiến công vào vương triều Chu Huỳnh, nhớ kỹ là phải tăng thêm chút sức lực. Nếu có thể dẫn đầu xuất quân xâm nhập vào kinh thành của vương triều Chu Huỳnh thì sẽ là một công trạng lớn, với người xuất thân từ tiêu phu như hắn ta không phải thích nhất là chặt long ỷ ra làm củi đốt sao? Cái ghế duy nhất ở trung tâm Bảo Bình châu đó chính là ngọn lửa lớn của hắn đấy. Lấy ngọn lửa thiêu đốt cái ghế kia để nuôi hoả mãng thì sẽ có hi vọng lấy được kim đan."
Sắc mặt của tên lính biên quan lập tức trở nên khó coi.
Chuyện này thật sự là đang ép buộc Đại tướng quân phải liều chết đột kích sâu vào lãnh địa giặc.
Thôi Sàm đặt chén trà xuống: "Ta vẫn còn việc phải xử lý, ngươi cũng vậy, ta cũng không mời ngươi uống trà nữa, một, hai chén trà cũng không làm cho ngươi bớt hấp tấp lại."
Hán tử kia muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng hắn ta vẫn từ bỏ ý định thương lượng thêm với quốc sư đại nhân. Hắn ta dám gây rối ở nha môn Hộ bộ, chuyện đó là tình thế bức bách, buộc hắn ta phải tỏ ra quyết liệt như thế, nhưng với chuyện này thì không có chút ý nghĩa gì cả.
Trước khi rời đi, vị hán tử này mới can đảm nói một câu: "Quốc sư đại nhân, có thể nán lại thêm một lát được không? Cho thuộc hạ nói một câu, chỉ một câu thôi."
Quốc sư Thôi Sàm cười: "Đã là hai câu rồi."
Hán tử thẳng thắn cười: "Trước đây thường nghe nói rằng, các đại thần trong triều đình thường thích nói những lời mơ hồ, tự bản thân mình phải đoán ý ra, quốc sư đại nhân cũng là người thích nói quanh quẩn, thuộc hạ đoán cũng không được nhiều lắm, dù cho việc này làm cho quốc sư đại nhân cảm thấy không thoải mái nhưng nói thật ra thì thuộc hạ vẫn cảm thấy rất sảng khoái."
Thôi Sàm phất tay: "Sau này có thể khoác lác bóng gió với người khác nhưng cũng đừng quá đà, mấy lời vui vẻ với Thôi Sàm ta, lúc nói chuyện với huynh đệ cũng đừng nên nhắc đến."
Hán tử này thật lòng ngưỡng mộ, ôm quyên nói: "Quốc sư đại nhân giống như tiên nhân vậy.
Rất khó để tưởng tượng ra.
Một tướng sĩ biên quan nhỏ nhoi đi đòi tiền Hộ bộ, một việc vặt tưởng như quăng tám cây sào không tới hồ Thư Giản mà giờ đã có sức ảnh hưởng đến đại cục lẫn vận mệnh của mấy chục ngàn dã tu hồ Thư Giản.
Chủ tướng Tô Cao Sơn của một chỉ thiết ky Đại Ly, từ năm ngoái đến cuối năm nay đều có cảm giác là ông đây không có tiền, ông đây rất thiếu tiền.
Đặc biệt khi tiến quân thẳng đến vương triều Chu Huỳnh, vào tận khu vực sau lưng của Thạch Hào quốc, một nước chư hầu của vương triều Chu Huỳnh thì việc chiếm lấy vương quốc Thạch Hào Quốc không gặp khó khăn gì. Nhưng sau khi cân nhắc lực lượng quân mã của Tào Bình, Tô Cao Sơn lại đau đầu. Nhìn thế nào thì cũng thấy tên tiểu bạch kiểm kia có nhiều khả năng giành được công đầu khi tiến công vào kinh thành vương triều Chu Huỳnh hơn ông ta.
Chung quy lại người mà bị chặn đường tiểu thì cũng sẽ chết thôi, đặc biệt với Tô Cao Sơn, một tướng lĩnh nắm thực quyền, có địa vị cao. Vì vậy, bên trong các quy củ, ông ta cũng cần phải dùng tiền, là tiền thần tiên thì càng tốt.
Vì vậy, ông ta muốn nhắm vào hồ Thư Giản ở phía Nam của Thạch Hào Quốc.
Ông ta đã tự mình sai người đi một chuyến đến thành Trì Thủy, gặp được Đàm Nguyên Hướng ở đảo Ma Lạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận