Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1532 - Thiếu Hiệp Gặp Đại Hiệp (8)



Chương 1532 - Thiếu Hiệp Gặp Đại Hiệp (8)




Hà thần quay người nghênh ngang trở về Tích Hương miếu.
Ông ta đột nhiên âm thầm nuốt nước bọt, lén nở nụ cười, không biết túi da kim thân khi con mụ kia cởi váy áo cung trang ra sờ sờ một cái sẽ có cảm giác như thế nào?
Nếu Bạch Hạc giang gặp tai ương, nói không chừng hắn cũng có cơ hội được nếm thử?
...
Tử Dương phủ, Kiếm Quát đường.
Ngô Ý gần như đã không thể kiên nhẫn hơn được nữa, ngay khi nàng đang muốn cho đám người đang không ngừng nói chuyện tranh công đòi thưởng với nàng lui ra ngoài.
Đột nhiên có một vị quản gia ngoại môn đứng ở sau cửa lớn Kiếm Quát đường nói: “Lão tổ tông, có thủy thần Bạch Hạc giang mang theo lễ lớn đến nhà cầu kiến, hy vọng lão tổ tông có thể nể mặt gặp nàng ấy một lần.”
Khóe môi nàng cong lên một đường, cười mà giống như không cười nhìn về phía đám người, hỏi: “Chân trước ta vừa tới thì chân sau mụ già Bạch Cốc giang kia cũng nối gót theo sau, là tên trong Tích Hương miếu mật báo à? Hắn muốn chết hả?”
Mọi người ở đây đều biết đây là dấu hiệu cho thấy lão tổ tông đang tức giận.
Trong lúc nhất thời, tất cả đám thần tiên quyền cao chức trọng trong Tử Dương phủ, người nào người nấy cũng đều trở nên lo sợ bất an.
Một khi lão tổ tông nổi giận thì núi phải chuyển đất phải rung, hoặc là những người ngoài không có mắt thì sẽ bị tai họa ngập đầu, hoặc là cả đống người làm việc không tốt sẽ bị lột mất lớp da.
Một vị lão tu sĩ có quan hệ không tệ lắm với thần Thiết Khoán hà nhanh chóng đứng ra nói tốt vài câu giúp cho vị hà thần mạng như ngọn đèn đang treo trước gió kia: “Khởi bẩm lão tổ tông, hà thần Tích Hương miếu tuyệt đối không dám đâu, tên này đạo hạnh kém cỏi, làm gì cũng không xong, chỉ có chuyện trung thành với Tử Dương phủ chúng ta có thể nói là không thể nghi ngờ, cho nên ta cả gan suy đoán chắc do lần này lão tổ tông cưỡi thuyền tiên từ xa trở về làm cho con mụ hà thần kia phải trừng to đôi mắt chó ngẩng lên mà nhìn, trông thấy phong thái phong hoa tuyệt đại của lão tổ tông liền hấp tấp chạy đến, vẩy đuôi với lão tổ tông như chó mừng chủ.”
Nàng gõ nhẹ ngón tay vào nắm tay của ghế. “Cách giải thích này... cũng có lý đó.”
Tất cả mọi người đều như trút được gánh nặng.
Cho dù Tử Dương lão phu nhân không hòa hợp với lão tu sĩ cho lắm nhưng cũng không nhịn được mà thầm khen trong lòng một câu.
Không phải vì lão tu sĩ kia trượng nghĩa, đồng ý nói lời công bằng vì một người ngoài Tử Dương phủ mà là vì ông ta đang quản lý tiền bạc thu chi của ngoại môn Tử Dương phủ. Hằng năm thường có nhiều doanh thu ngoài định mức từ chỗ Hà thần Thiết Khoán hà ngoan ngoãn hiểu chuyện kia.
Chuyện thế này, lớn cũng được mà nhỏ cũng được.
Thông thường mà nói, loại chuyện bẩn thỉu nhỏ nhặt thế này cho dù vị lão tổ tông Động Linh chân quân một lòng tu đạo kia biết được thì cũng chưa chắc nàng chịu nhấc mí mắt, há mồm nói ra nữa chữ chê trách.
Nói không chừng người mật báo và kẻ bị vạch trần đáng thương kia đều sẽ bị nàng thấy phiền mà đuổi đi, bị đánh năm mươi đại côn, cùng nhau ném khỏi cửa lớn Tử Dương phủ. Đạo lý cũng đơn giản lắm, vì họ làm tâm trạng nàng không vui.
Mặc dù lão tổ tông không thích quản lý mấy chuyện thế tục của Tử Dương phủ nhưng hễ lần nào có ai chọc nàng nổi giận thì dù có đào sâu ba thước đất, nhổ củ cải ra bùn đất, đến lúc đó, cả củ cải và bùn đất đều sẽ gặp nạn, vạn kiếp bất phục, thật sự là không quan tâm thân sơ, lục thân bất nhận
Trong lịch sử, mấy vị công huân cung phụng Long Môn cảnh có thể nói là tận tâm tận lực, vào sinh ra tử vì Tử Dương phủ cũng không quá đáng, không thiếu công lao khổ lao, còn có mấy vị đệ tử đích truyền của lão tổ tông, họ đều là những người có tư chất Địa Tiên Kim Đan siêu tốt, nhưng đều y như nhau, sau khi xảy ra chuyện, tất cả đều bị lão tổ tông tự tay bắt đi, không còn tin tức nữa.
Ngô Ý vẫn không đưa ra ý kiến của mình, thuận miệng hỏi: “Các người cảm thấy có cần gặp ả ta hay không?”
Ý kiến của đám người không giống nhau, có người nói Thủy thần Bạch Cốc giang gan to bằng trời, ỷ vào chút xíu quan hệ với Hồng thị nhất mạch mà trước giờ chưa bao giờ tiến cống xưng thần với Tử Dương phủ chúng ta, nếu ả đã dám đến Tử Dương phủ, chúng ta cũng không ngại tìm đại một cái cớ nào đó trực tiếp giam ả lại, nhốt dưới đáy thủy lao Tử Dương phủ, xong rồi lại bồi dưỡng một con rối làm Bạch Hạc hà thần kế nhiệm, vẹn cả đôi đường. Cũng có vài người phản bác nói vị Tiêu Loan phu nhân này nói gì thì nói cũng là một trong những vị chính thần một sông có thể đếm trên đầu ngón tay ở Hoàng Đình quốc, bây giờ Hoàng Đình quốc đang sóng ngầm cuồn cuộn, mặc dù Tử Dương phủ chúng ta xem như đã lên bờ, nhưng tốt nhất là trong khoảng thời gian này vẫn nên làm việc cẩn thận một chút, đường đường là Tử Dương phủ, sao lại giận hờn Hà thần láng giềng làm chi, truyền ra ngoài sẽ trở thành trò cười.
Ngô Ý thấy phiền gần chết, vỗ vỗ nắm tay ghế dựa, nói với tu tu sĩ Kim Đan phủ chủ đương nhiệm: “Mặt mũi của vị Tiêu Loan phu nhân này làm gì lớn như vậy, đến nổi để ta phải đi tiếp đón ả ta. Hoàng Chử, ngươi đi gặp ả, xem cuối cùng ả muốn làm gì, nếu như nói những lời khó nghe hoặc là cầu ngươi giúp đỡ mà đưa giá quá thấp thì cứ ném nàng ta vào thủy lao, nếu như ả ta đủ dịu dàng ngoan ngoãn hoặc là ra cái giá vừa phải vậy thì bàn bạc cho tốt. Tuy nói Tử Dương phủ ta giàu có sản nghiệp lớn, nhưng có ai mà chê tiền chứ, nếu như đàm phán tốt thì buổi tiệc đón gió tẩy trần cho Trần công tử tối nay, tiện thể mời ả đến luôn, chỗ ngồi của nàng thì... Ừ, nhớ là đặt ở nơi càng gần cửa lớn càng tốt.”
Phủ chủ Tử Dương phủ Hoàng Chử ôm quyền lĩnh mệnh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận