Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 991: Đáy Mắt Dưới Chân (5)

Chương 991: Đáy Mắt Dưới Chân (5)Chương 991: Đáy Mắt Dưới Chân (5)
Chương 991: Đáy Mắt Dưới Chân (5)
Chỉ một động tác nhỏ không chút thu hút, lại khiến khí tức nữ tử và Chu Sĩ nhiễu loạn, ngực ép cho không thở nỗi, trên trán lắm tắm mò hôi, dừng bước đứng thẳng bát động.
Lão nhân lại hơi hơi tăng nhanh tốc độ, vượt qua bậc cửa, đi xuống bậc thềm.
Hai thiên tài võ học tuổi trẻ đã giành được danh tiếng cực lớn trên giang hồ lập tức cảm thấy khí huyết lật chồm, như tượng gỗ bị giật dây, bất giác cùng theo lão nhân bước nhanh đi ra. Lão nhân ngắng đầu nhìn ánh trăng, cười nói: "Sơ với sáu mươi năm trước, tòa kinh thành Nam Uyễn quốc này có vẻ thú vị hơn nhiều."
Hai người sau lưng khẽ nhìn nhau, đều cảm thấy lời này thâm ý sâu sắc.
Đêm lạnh như nước.
Trần Bình An từ thế nằm biến thành thế ngồi, trước tiên hai tay chắp lại, cáo lỗi một tiếng với ba pho tượng Phật, xin đừng trách mình bát kính.
Lão giả họ Đinh kia rất lợi hại.
Trần Bình An đột nhiên lại nằm nghiêng trở về, rất nhanh thôi đã 1có hai đạo thân ảnh như khói xanh mờ mịt chợt lóe mà tới.
Là một đôi kim đồng ngọc nữ, chỉ riêng tư sắc khí độ vị nữ tử mới đến so với vị nữ tử chân đạp guốc gỗ kia thì đã thắng hơn một bậc.
Nam tử ước chừng ba mươi tuổi, ngọc thụ lâm phong, ăn mặc lịch sự, mũ miện phong lưu, một thân quý khí nhà đế Vương.
Hắn dùng khẩu âm kinh sư thuần chính cười nói: "Phàn tiên tử, đúng như lời cô nói lúc trước, tính tình Đinh lão ma đầu này quả nhiên cổ quái, vừa nãy rõ ràng đã phát hiện hai ta, không ngờ lai không ra tay." Nữ tử phiêu nhiên xuất trần tựu như một gốc u lan sinh trưởng nơi sơn dã, dung mạo xuất chúng đến không còn đạo lý, mỹ nhân tầm thường chỉ cần thoáng nhìn thấy nàng đều sẽ tự thẹn không bằng, nam tử tầm thường thậm chí không dám nỗi tâm tư chiếm hữu, tự biết rõ ràng mình không xứng.
Nghe được lời của nam tử, nàng nói: "VỊ lão giáo chủ kia không đáng ra tay với chúng ta."
Nam tử cười nói: "Chẳng lẽ một chiêu ta đều không ngăn được? Không đến nỗi chứ, sư phụ ta tốt xấu là nhóm nhỏ nhân vật đuổi sát sau mười người kia, hiện nay ta so chiêu cùng với sư phụ đã có hai ba phần thắng."
Nữ tử lắc đầu nói: "Thái tử điện hạ tất nhiên thiên phú cực tốt, nhưng chém giết sinh tử giữa tông sư giang hồ khác một trời một vực với mài dũa võ nghệ, điện hạ chớ xem nhẹ giang hồ, dù là đối mặt một vị cao thủ nhị lưu, không đến một khắc sau cùng, tuyệt không thể lơ là coi thường. ˆ
Nam nhân cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng khi vị tiên tử này lo lắng cho mình, chỉ là sinh ở gia đình đế vương, sớm đã dưỡng thành thói quen hỉ nộ không lộ ra mặt, khe khẽ gật đầu, mỉm cười nói: "Ta nhớ rồi. Sau này trước lúc đối địch cùng người khác đều sẽ lấy ra lời dặn này của tiên tử, ngẫm kỹ một phen rồi hãng ra tay cũng không muộn."
Nữ tử họ Phàn khẽ cười đáp lại, không nói gì thêm.
Chút tâm tư đàn ông Kia, nàng một mình hành tâu giang hồ bao nhiêu năm, không để trong lòng, đương nhiên càng không động tâm.
Nàng đột nhiên cười lạnh nói: "Đi ra đi!"
Sắc mặt nam tử khẽ biến, tâm hồ chấn động, có thể ẩn tàng đến hiện tại mà không bị phát hiện, ít nhất cũng là nhân vật thực lực tương đương với hai người bọn họ.
Tầm nhìn của hắn và nữ tử đồng loạt tuần thị các nơi trong đại điện.
Giây phút sau, Phàn tiên tử thở phào một hơi, cười nói: "Khiến điện hạ chê cười, hành tấu giang hồ, cần thận chèo thuyền được vạn năm."
Nam tử như trút gánh nặng, không kìm được khẽ nghiêng người, học người trong giang hồ chắp tay ôm quyền nói: "Tiên tử dạy bảo, tiểu sinh thụ giáo."
Nữ tử cũng cười.
Sau đó hai người mò mẫm tìm tòi ba pho tượng Phật một phen, không phát hiện cơ quan ấn giấu nào, đành phải cũng như ba người lúc trước, rời khỏi Bạch Hà tự.
Trên xà ngang, gợn sóng dập dờn từng trận, dần dần lộ ra một mạt tuyết trắng, thì ra là kiện kim lễ pháp bào biến lớn ra, khiến cho Trần Bình An có thể súc ở trong đó, tính là một môn thần thông che mắt Trần Bình An tự mình suy xét ra, đối phó người trong giang hồ rất là thực dụng, chỉ là không có khí phái cao thủ, phong phạm tiên gia.
Trần Bình An ngồi trên xà ngang, vừa định tháo xuống hồ lô dưỡng kiếm uống một ngụm rượu, đột nhiên nhớ tới đây là đại điện chùa miếu bèn thu tay về, nhẹ nhàng hạ xuống đất, dự tính rời khỏi Bạch Hà tự.
Vừa tới bậc cửa đại điện chợt nhìn thấy ở nơi xa nữ tử xinh đẹp họ Phàn kia đang lành lạnh nhìn hắn.
Trần Bình An dừng chân.
Nữ tử kia đã không nói chuyện, cũng không ra chiêu, cứ thế nhìn chằm chằm Trần Bình An.
Trần Bình An không khỏi buồn bực.
Cô nương, ngươi nhìn ngó gì đấy, ta đã có cô nương mình thích rồi.
Nàng đẹp hơn ngươi! Dù sao Trần Bình An ta cảm thấy như vậy.
Nhưng mà Trần Bình An vẫn khẽ nhếch môi, kỳ thực vị cô nương trước mắt này rất dễ coi.
Nhưng cô nương ngươi dễ coi là chuyện của ngươi, đâu phải lý do để ngươi phồng mang trợn má gắng sức trừng ta?
Trần Bình An không muốn tiếp tục ở đây giằng co với nàng, sợ vượt nóc băng tường không dễ để thoát thân, bèn dứt khoát dùng một tắm Phương tác phù trực tiếp rời khỏi Bạch Hà tự.
Nữ tử kia hơi há miệng, sắc mặt đầy vẻ chắn kinh, chẳng lẽ vị này là tiền bối tông sư lánh đời trên giang hồ?
Trần Bình An rời xa Bạch Hà tự không bao lâu, ánh mắt bị thu hút bởi một con phố náo nhiệt đèn màu liên miên không dứt, mùi hương nồng nặc, liền chạy đi tìm quầy hàng, ăn bát mỳ vừa cay vừa nóng.
Kết quả Trần Bình An phát hiện bên người mình lại một vị cô nương xinh đẹp đang trợn mắt há mồm đứng đó.
Vẫn là vị nữ tử họ Phàn kia, mới nhìn ăn mặc có vẻ giản dị, nhưng nếu nhìn kỹ liền sẽ phát hiện váy áo có thêu đồ án thủy vân như ý, dưới ánh trăng và đèn đuốc chiếu rọi, như ẩn như hiện, phú chói mắt, quý ung dung, chẳng qua chính là như thề.
Chẳng qua lúc này chắc hẳn là cô đang phủ một tắm mặt nạ da trên mặt, tư dung chỉ còn năm sáu phần thần thái trước kia, không đến nỗi khiến thị tỉnh chốn này oanh động thái quá.
Cô gái gắng sức nhìn chằm chằm Trần Bình An, Trần Bình An thả xuống bát đũa, không thể không hỏi: "Cô tìm ta có việc?"
Đôt nhiên cô đưa tay vuốt vuốt trán, nhìn quanh bốn phía, lông mày nhíu chặt.
Bên bàn cách vách có thực khách đang tranh chấp, chửi đồng, vỗ bàn trừng mắt, khí thế hung hung, chỉ vào mũi đối phương giận mắng cái gì mà già trẻ gái trai nhà ngươi coi chừng, quá tam ba bận, ngươi còn dám dông dài, lão tử sẽ trực tiếp mở kỹ viện ở nhà ngươi.
Song phương cãi lộn, khẩu âm nồng nặc tiếng địa phương kinh thành Nam Uyên quốc, đã khó nghe lại lộn xộn.
Nữ tử một tay khẽ nắn bóp huyệt Thái Dương, khôi phục thàn sắc bình thường. lấy thủ đoạn võ phu giang hồ ngưng âm thành tuyến, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ và mong mỏi, dò hỏi: "VỊ công tử này, ngươi chính là... Trích Tiên Nhân?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận