Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1460 - Kiếm Thuật (3)



Chương 1460 - Kiếm Thuật (3)




Vu Lộc nháy mắt đi như một trận gió, đón được Lý Hòe đang trong tư thế đâm thẳng xuống.
Lý Hòe to mồm không biết ngượng: “Thất bại trong gang tấc, chỉ kém chút xíu, đáng tiếc đáng tiếc.”
Bùi Tiền cười lạnh nói: “Vậy cho ngươi mười cơ hội nữa?”
Lý Hòe nghiêm trang nói: “Lý Hòe ta tuy thiên phú dị bẩm, không phải kỳ tài luyện võ một ngàn năm cũng nên là tám trăm năm khó gặp, nhưng chí ta không ở đây, sẽ không tranh cao thấp với ngươi trong những chuyện như thế này.”
Lý Bảo Bình lấy đi gậy leo núi trong tay Lý Hòe, cũng làm thử một lần.
Kết quả ở trước mắt bao người, vị tiểu cô nương váy đỏ này chẳng những thành công, hơn nữa quá mức thành công, trực tiếp bay ra khỏi đầu tường.
Ngoài tường truyền đến tiếng vang rất nhỏ.
Lý Bảo Bình quen thuộc đối với loại chuyện này nên cũng không ngã tới bị thương, chỉ là hạ xuống đất không vững, hai đầu gối gập xuống, sau khi ngồi xổm ở trên mặt đất, thân thể ngã về phía sau, đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Lý Bảo Bình đứng lên, hoàn toàn không có việc gì.
Một vị lão nhân lưng còng cười ha ha đứng ở cách đó không xa, “Không có việc gì chứ?”
Lý Bảo Bình cười nói: “Sao có thể có việc gì chứ!”
Chu Liễm cười gật đầu.
Lý Bảo Bình chạy vội về sân.
Chu Liễm thân là võ học tông sư Viễn Du cảnh, ánh mắt xuất sắc, đương nhiên biết rõ Lý Bảo Bình không có việc gì, nên mới không ra tay giúp đỡ.
Chu Liễm tiếp tục tản bộ chung quanh sân nhà này.
Lúc ấy trước khi Trần Bình An rời khỏi thư viện, cuộc đối thọai kia với Lý Bảo Bình, Chu Liễm ngay tại cách đó không xa nghe, Trần Bình An cũng không cố ý giấu diếm lão điều gì.
Chu Liễm thậm chí cảm thấy đáng tiếc thay Tùy Hữu Biên, chưa thể nghe được cuộc đối thọai đó.
Lúc trước bốn người bức họa cuộn tròn bọn họ chưa tách ra, ở hiệu thuốc Khôi Trần thành Lão Long bên kia, lão nhân họ Tuân sớm nhìn trúng Tùy Hữu Biên “tư chất kiếm tiên” rất thích tới hiệu thuốc, một lần xem cờ, Tùy Hữu Biên và Lô Bạch Tượng đánh cờ ở trong sân, vài câu nói ít ỏicủa lão nhân, lấy đạo lý đánh cờ mà trình bày kiếm đạo.
Tung hoành ngang dọc, đặt quân đúng điểm.
Tinh diệu ở chỗ hai chữ thiết cát (cắt). Đây là kiếm thuật.
Cờ hình tốt xấu nằm ở chỗ hai chữ giới định. Chiếm núi làm vương, phiên trấn cát cứ, núi sông vách chắn, những thứ này đều là kiếm ý.
Ván cờ kết thúc, cộng thêm việc nhìn lại, Tùy Hữu Biên từ đầu tới cuối thờ ơ, điều này làm lão nhân họ Tuân rất xấu hổ, còn bị Bùi Tiền chê cười cả buổi, chém gió, toàn chọn lời nói suôn mạnh miệng dọa người, khó trách Tùy tỷ tỷ không cảm kích.
Chỉ là đêm đó Tùy Hữu Biên bèn bế quan ngộ kiếm, một ngày hai đêm, chưa từng rời khỏi phòng.
Hiện nay Tùy Hữu Biên đi Đồng Diệp Châu, muốn đi tòa Ngọc Khuê Tông không hiểu ra sao tự nhiên trở thành lãnh tụ tiên gia một châu đó, chuyển sang làm một kiếm tu.
Ngụy Tiện đã chạy theo Thôi Đông Sơn.
Lô Bạch Tượng muốn một mình đơn lẻ đi du lịch núi sông.
Chỉ còn lại có Chu Liễm lão lựa chọn đi theo bên cạnh Trần Bình An.
Trần Bình An ở Sư Tử Viên bên kia ra tay hai lần, một lần nhằm vào yêu vật quấy phá, một lần đối phó Lý Bảo Châm, Chu Liễm thật ra vẫn chưa cảm thấy quá mức xuất sắc.
Nhưng ngược lại là những lời mà Trần Bình An và Lý Bảo Bình nói chuyện với nhau đã khiến Chu Liễm nghiềm ngẫm nhiều lần không thôi, bội phục tự đáy lòng.
Lý Bảo Châm, Lý Bảo Bình, Lý Hi Thánh, Lý thị phố Phúc Lộc.
Giữa bốn bên, có liên quan đến quan hệ huyết thống, mà Trần Bình An tuy được Lý Bảo Bình xưng hô là tiểu sư thúc, nhưng xét đến cùng là một người ngoài.
Trần Bình An xử trí Lý Bảo Châm như thế nào, cực kỳ phức tạp, nếu muốn hy vọng xa vời rằng bất luận kết quả như thế nào cũng không làm đau lòng Lý Bảo Bình lại càng khó hơn, hầu như là một cục diện chết, làm cái gì đều “không sai”, lại cũng “không đúng”.
Nếu là Trần Bình An giấu việc này, hoặc là đơn giản thuyết minh tình huống ở Sư Tử Viên gặp lại Lý Bảo Châm, Lý Bảo Bình bây giờ khẳng định không có vấn đề, vẫn tiếp tục ở bên Trần Bình An như lúc ban đầu.
Nhưng Trần Bình An một khi ngày nào đó đánh giết Lý Bảo Châm tự tìm đường chết, mặc dù Trần Bình An hoàn toàn chiếm lý, Lý Bảo Bình cũng biết đạo lý, nhưng việc này không liên quan mấy đến chuyện tận sâu trong đáy lòng tiểu cô nương có đau khổ hay không.
Đây là mấu chốt.
Vì thế mới có đoạn đối thọai kia.
Chu Liễm chậm rãi đi, lẩm bẩm: “Đây mới là kiếm thuật trên lòng người, cắt cực chuẩn.”
Cái gì gọi là cắt?
Trần Bình An trước đó không giết Lý Bảo Châm một lần, là giữ lời hẹn, hoàn thành lời hứa hẹn đối với Lý Hi Thánh, trên bản chất là cùng loại thủ pháp.
Lại lấy vật gia tộc tổ truyền trên người Lý Bảo Châm làm giao dịch “cầm đồ” với Lý Bảo Bình và toàn bộ Lý thị phố Phúc Lộc, là tình lý, là thường tình con người.
Làm như vậy đã cắt riêng Lý Bảo Châm ra khỏi toàn bộ gia tộc Lý thị phố Phúc Lộc, như chiêu bí thuật lôi trì phi kiếm, vẽ đất thành nhà tù của Thôi Đông Sơn, khiến một mình Lý Bảo Châm bị gò bó ở trong đó.
Lý Bảo Châm là Lý Bảo Châm, sau lưng gia tộc Lý thị là Lý Bảo Bình và Lý Hi Thánh, đã tách Lý Bảo Châm ra khỏi gia tộc Lý thị.
Trần Bình An đã làm một hồi vẽ vòng và giới định.
Cùng với lặng yên không một tiếng động, chỉ ra cho Lý Bảo Bình một quỹ tích trong lòng, cung cấp một cái kết mở “Ai cũng không sai, đến lúc đó sống chết mỗi người phải tự chịu trách nhiệm”, về sau quay đầu lại nhìn, cho dù Trần Bình An và Lý Bảo Châm phân ra sinh tử, Lý Bảo Bình cho dù vẫn đau lòng như thường, nhưng sẽ không từ một cực đoan này chuyển sang một cực đoan khác.
Đây chính là cái gọi là kiếm thuật của vị lão nhân họ Tuân kia.
Trần Bình An xuất kiếm, vừa vặn vô cùng phù hợp đạo này.
Là một hồi kéo co vi diệu trên lòng người.
Cho nên ngày đó, Trần Bình An cũng ở hậu viện hiệu thuốc xem cờ, cũng nghe được từng lời vàng ngọc của lão nhân họ Tuân, nhưng Chu Liễm dám khẳng định, Tùy Hữu Biên cho dù bế quan ngộ kiếm một ngày hai đêm, Tùy Hữu Biên thiên tư học kiếm tốt đến mấy, cũng chưa chắc đạt được chân ý của nó so với Trần Bình An.
Đại đạo dưới chân mỗi người có phân chia xa gần, nhưng cũng có khác biệt cao thấp.
Còn nhớ Lý Bảo Bình dạy cho Bùi Tiền hai câu nói.
Đeo hòm trúc, đi giày rơm, trăm vạn quyền, chỉ có thiếu niên thong dong nhất.
Đeo kiếm tiên, mặc áo bào trắng, ngàn vạn dặm, tiểu sư thúc tốt nhất nhân gian.
Chu Liễm lẩm bẩm: “Tiểu Bảo Bình tiểu sư thúc của ngươi, tuy hôm nay còn chưa phải kiếm tu, nhưng tâm tính kiếm tiên kia, hẳn là đã có hình thái ban đầu nhỉ?”
Chu Liễm đột nhiên dừng bước, nhìn về phía cuối đường nhỏ đi thông tiểu viện, nheo mắt nhìn lại.
Bên kia xuất hiện một vị nho sĩ cao tuổi có hươu trắng làm bạn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận