Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1685 - Lòng Người Bị Giam Cầm Trong Rào Cản (6)



Chương 1685 - Lòng Người Bị Giam Cầm Trong Rào Cản (6)




Mặt nó đầy nước mắt, đạo tâm gần như tan vỡ, rên rỉ nhiều lần: "Trần Bình An, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi."
Trần Bình An lắc đầu: "Chỉ cần ngươi biết thì sẽ phải chết."
Gió tuyết trong đêm, lại có khách đến.
Một vị thiếu niên mặc mãng bào màu xanh chạy như bay tới, hắn quỳ trong đống tuyết bên ngoài.
Trần Bình An cầm kiếm quét ngang, chia nó thành hai.
Mũi Kiếm Tiên màu vàng bên ngoài cửa sau khi lướt ngang một khoảng, vẫn không bị người cầm kiếm rút ra.
Sau đó cửa phòng bị mở ra.
Trần Bình An đứng ở cửa ra vào: "Cố Xán, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói, chỉ cần Thán Tuyết chết đi thì ngươi cũng sẽ tự sát trước mặt ta đây. Trước khi ta mở cửa còn đang suy nghĩ, rốt cuộc đây là suy nghĩ của mình ngươi hay là diễn đạt do mẫu thân ngươi dạy cho ngươi."
Cố Xán ngẩng đầu, im lặng khóc.
Đây là lần đầu tiên trong mấy năm hắn rời khỏi quê hương, đi tới Hồ Thư Giản, lại lần nữa khóc lóc như con sên nhỏ lúc ở ngõ Nê Bình năm xưa.
Trần Bình An ngẩng đầu nhìn màn đêm, một lúc lâu sau vẫn không dời mắt.
Hắn đứng dưới mái hiên, trong tay cầm một cái lồng than.
Cố Xán khóc đến mức tê tâm liệt phế giống như một con cún nhỏ bị thương.
Mặc dù đã nhìn thấy Cố Xán nhưng Trần Bình An vẫn không lên tiếng, vì vậy Cố Xán cứ khóc lóc ở bên đó, khuôn mặt đẫm nước mắt và nước mũi.
Cố Xán khóc đến khi cơ thể co quắp lại, đến khi không còn sức thì hắn đổi thành tiếng thút thít để tiết kiệm chút sức lực rồi lại bắt đầu dốc sức oà lên khóc.
Trần Bình An chậm rãi hỏi: "Sao ngươi không cầu xin ta? Có phải vì ngươi biết làm thế cũng vô ích đúng không? Ta không muốn mất đi cơ hội cuối cùng này, vì để giúp Thán Tuyết mở miệng, ta không chỉ thanh toán sạch sẽ với phủ Xuân Đình, với mẫu thân của ngươi, và với Cố Xán ngươi nữa. Một chút hy vọng cuối cùng còn vương vấn lại cũng đứt rồi, có phải là vì vậy không? Là vì cuối cùng ngươi cũng biết cho dù có Thán Tuyết thì bây giờ ta cũng không thể sống ở hồ Thư Giản nữa, thay thế Thán Tuyết bằng Trần Bình An ta, với tư cách là môn thần của phủ Xuân Đình của các người, có lẽ hai người có thể tiếp tục sống như trước nhưng sẽ không thể thoải mái để nói với ta một cách chính đáng: 'Ta chỉ thích giết người' ư? Nhưng so với việc một ngày nào đó đột nhiên có một tu sĩ chưa từng gặp mặt không oán không thù gì tiện tay giết chết ngươi, cả nhà ngươi xuống âm phủ đoàn tụ thì có lẽ sẽ hay hơn sao?"
Cố Xán không lên tiếng, cũng không lau nước mũi trên mặt, chỉ đứng nhìn Trần Bình An chằm chằm.
Trần Bình An thở dài, đi đến trước mặt Cố Xán, cúi người cầm lồng than trong tay hắn.
Sau đó bước đi, mỗi bước chân giẫm lên tuyết đều phát ra âm thanh bép bép.
Cố Xán vẫn không trả lời.
Trần Bình An ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với cậu bé, nhìn Cố Xán: "Con sên nhỏ, không sao đâu, cứ nói thật đi, ta sẽ nghe."
Cố Xán nắm lấy một nắm tuyết lớn, quay người, ném lên mặt hắn sau đó quay đầu lại nghẹn ngào: "Trần Bình An, huynh là người tồi tệ nhất!"
Trần Bình An khẽ cười, do dự một lát: "Ở hồ Thư Giản của các ngươi, ta đã là người tốt rồi. Không phải người tốt thông minh thì cũng là kẻ xấu."
Nước mắt Cố Xán lập tức như vỡ òa: "Hồ Thư Giản các ngươi, phủ Xuân Đình các ngươi, hai nương tử ẹ con các ngươi! Trần Bình An, huynh cứ thích nói những lời đó sao, chúng ta đừng như vậy mà, có được không..."
Cố Xán dùng mu bàn tay che kín mặt, thút thít.
Trần Bình An nói: "Ngươi trở về đi."
Cố Xán đấm một quyền vào ngực Trần Bình An khiến hắn ngã ngồi trên nền tuyết.
Sau đó lại đứng dậy, loạng choạng chạy đi.
Chạy ra ngoài hơn mười bước, Cố Xán dừng lại nhưng không quay đầu, nức nở: "Trần Bình An, từ trước đến nay huynh vẫn luôn quan trọng hơn Tiểu Nê Thu nhưng từ giờ trở đi sẽ không còn là vậy nữa, ngay cả khi Tiểu Nê Thu chết thì vẫn tốt hơn huynh."
Trần Bình An vẫn ngồi trong tuyết, nhìn hồ Thư Giản.
Trong lòng lặng yên như nước.
Hắn đứng dậy, rũ bỏ những mảnh tuyết vụn dính trên quần áo bông của mình sau đó đi đến bến phà, chờ Đàm Nguyên Hướng của đảo Viên Túc tới, với phong cách hành động kiên quyết và tàn nhẫn của Lưu Chí Mậu, chắc chắn hắn ta sẽ ngự kiếm đến đảo Viên Túc để truyền tin ngay khi trở về phủ Hoành Ba nhưng đột nhiên nghĩ tới chuyện thủ lĩnh gián điệp của Lục Ba Đình ở Đại Ly nằm giữa Bảo Bình châu có lẽ sẽ không đến bằng thuyền, mà liên lạc với Lưu Chí Mậu trước rồi bí mật lẻn vào đảo Thanh Hạp, nghĩ vậy Trần Bình An bèn quay đầu lại sau đó đi thẳng đến phủ Hoành Ba.
Phủ Xuân Đình.
Một phu nhân mặc chiếc áo lông chồn màu tuyết trắng đang hồi hộp chờ đợi.
Sau khi nhìn bóng dáng của Cố Xán, bà ta nhanh chóng chạy tới, hỏi: "Thế nào rồi, Thán Tuyết đâu? Không trở về với con sao?"
Lúc trước khi hai mẹ con đang cùng nhau làm sủi cảo trong bếp thì sắc mặt Cố Xán đột nhiên biến đổi, hắn ngã xuống đất, ôm chặt trái tim giống như bị bệnh nặng.
Lúc đó, trong lòng phu nhân đã biết rằng có điều gì đó không ổn, rất có thể Thán Tuyết đã gây chuyện bên ngoài phủ Xuân Đình rồi.
Cố Xán ngẩng đầu lên, sững sờ nói: "Chết rồi."
Phu nhân cũng rất ngạc nhiên, cho rằng mình nghe nhầm: "Xán Xán, con nói cái gì cơ?"
Cố Xán lặp lại: "Chết rồi."
Phu nhân nói một cách sắc bén: "Chết rồi à? Cứ như vậy mà chết sao? Thán Tuyết là giao long Nguyên Anh cảnh, sao có thể chết được?! Ngoài tên khốn già họ Lưu của đảo Cung Liễu kia thì còn ai khác ở hồ Thư Giản có thể giết Thán Tuyết được!"
Cố Xán nhìn mặt mẫu thân mình, nói: "Còn Trần Bình An."
Phu nhân tức giận nói: "Nói năng vô lý! Làm sao Trần Bình An có thể giết Thán Tuyết, chưa kể hắn có tư cách gì để giết Tiểu Nê Thu không thuộc quyền sở hữu của hắn chứ, hắn điên rồi sao? Tên tiểu tử không có lương tâm này đáng lẽ phải chết đói trong ngõ Nê Bình kia đi, ta biết rõ lần này hắn đến đảo Thanh Hạp của chúng ta sẽ không có ý tốt đâu mà, đáng bị đâm ngàn dao..."
Cố Xán đột nhiên nói: "Trần Bình An có thể nghe thấy đấy."
Phu nhân lập tức ngậm miệng lại sau đó hoảng sợ nhìn xung quanh, khuôn mặt tái nhợt giống như cái áo lông chồn màu trắng như tuyết trên người.
Cố Xán im lặng.
Phu nhân ôm chặt lấy cậu bé rồi khóc lóc: "Ôi đứa con tội nghiệp của ta."
Khuôn mặt Cố Xán vô cảm, bây giờ thể phách và thần hồn của cậu ta vô cùng yếu ớt, đi tới đi lui ở sơn môn và phủ Xuân Đình một lúc nên giờ tay chân hắn đã lạnh buốt từ lâu rồi.
----



Bạn cần đăng nhập để bình luận