Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1516 - Kiếm Tiên Trên Hồ, Mạch Thượng Khai Hoa (3)



Chương 1516 - Kiếm Tiên Trên Hồ, Mạch Thượng Khai Hoa (3)




Trần Bình An sải bước mà đi, trường kiếm theo thân, kiếm ý liên miên, có nhanh có chậm, có lúc đột nhiên ngừng lại, rung cổ tay mũi kiếm chỉa lên trên, mũi kiếm phát sáng phun trào như bạch mãng phun độc, sau đó trường kiếm rời tay, lại như chim nhỏ nép vào người, nhiều lần bay nhào uốn lượn, Trần Bình An lấy tinh khí thần và quyền ý tự nhiên mà thành đi cọc sáu bước về phía trước, phi kiếm cũng dừng lại theo, Trần Bình An đi cọc một quyền cuối cùng, vừa vặn nện mạnh lên chuôi kiếm, phi kiếm lượn vòng trước người Trần Bình An, kiếm quang lưu chuyển không ngừng, như một vầng trăng sáng chiếu trên mặt hồ, Trần Bình An giơ một tay, hai ngón tay chuẩn xác lướt qua chuôi kiếm, tay áo vung về phía sau, phi kiếm bay vút đi hơn mười trượng, theo di chuyển chậm rãi của Trần Bình An, phi kiếm vẽ ra từng vòng tròn, từ nhỏ đến lớn, chiếu rọi cả hồ lớn rạng rỡ tỏa sáng, kiếm khí dày đặc.
"Đêm dạo Thủy thần miếu, ngày thăm Thành Hoàng các, một chiếc thuyền con trên Giao long câu, tiên nhân đeo kiếm như bày binh bố trận... Thế nhân đều nói đạo lý vô dụng, ta lại nói trong sách tự có Kiếm tiên ý, mỗi chữ đều giấu kiếm quang, để cho thánh hiền thấy ta một kiếm dài, khí xung đẩu ngưu!"
Lý Bảo Bình ra sức vỗ tay, vẻ mặt đỏ bừng.
Trần Bình An tháo hồ lô dưỡng kiếm ra, tiện tay ném đi, đưa tay ngự kiếm nơi tay, một kiếm đánh ra, mũi kiếm vừa vặn đáp ngay hồ lô rượu.
Đúng là cách vung kiếm càng thêm thuần thục và dễ dàng hơn so với bộ Phong Ma kiếm pháp của Bùi Tiền.
Nhưng mà mặc kệ xuất kiếm như thế nào, hồ lô dưỡng kiếm trước sau đều đứng ở mũi kiếm, không chút sứt mẻ.
Trần Bình An cũng không biết, Thôi Đông Sơn sớm đã thu hồi lôi trì được tạo thành từ kiếm khí màu vàng.
Người ngoài tuy không thể nghe được lời nói, nhưng rất nhiều người trong thư viện lại có thể thấy được phong thái dùng kiếm của hắn.
————
Đoàn người đứng ở cửa thư viện.
Trần Bình An đeo trên lưng kiếm tiên cùng rương trúc lớn.
Bùi Tiền thì mang tay nải, cầm gậy chống chuyên dành để đi đường núi, lưng đeo đao kiếm bắt chéo nhau.
Chu Liễm và Thạch Nhu đứng ở một bên.
Lý Hòe nói nhỏ một phen với Bùi Tiền, hứa hẹn sau này nhất định phải cùng nhau xông pha giang hồ, rồi nhẹ giọng nói với Trần Bình An: "Đến quận Long Tuyền, nhớ hãy giúp ta trông chừng nhà ta."
Trần Bình An gật đầu cười nói: "Không thành vấn đề."
Sau đó nói với đám người Lý Bảo Bình và Lâm Thủ Nhất, Lý Hòe: "Các ngươi đi học đi, không cần đưa tiễn, đã trì hoãn không ít thời gian rồi, đoán chừng về sau các phu tử sẽ không thích thú gì khi nhìn thấy ta."
Lý Bảo Bình không khăng khăng đòi đưa tiểu sư thúc đến cửa lớn kinh thành Đại Tùy, chỉ gật gật đầu, "Tiểu sư thúc, đi đường cẩn thận."
Trần Bình An xoa đầu của nàng, "Tiểu sư thúc còn cần ngươi dạy à?"
Lý Bảo Bình nhoẻn miệng cười.
Trần Bình An chắp tay cáo biệt với Mao Tiểu Đông.
Mao Tiểu Đông gật đầu thăm hỏi, vuốt râu mà cười, "Về sau nhớ thường xuyên ghé chơi."
Tiếp theo là Thôi Đông Sơn nói muốn đưa tiên sinh đến cuối con đường cỏ tranh.
Bùi Tiền và Bảo Bình tỷ tỷ cũng im lặng nói nhỏ với nhau, hai cái đầu kề sát lại, cuối cùng Bùi Tiền mặt mày hớn hở, hắc hắc, chức vị tiểu đà chủ đã đạt được rồi!
Trần Bình An và Thôi Đông Sơn chậm rãi bước đi, đi thẳng ra con đường quẹo vào đường phố cỏ tranh, về sau ở cuối phố cỏ tranh, Thôi Đông Sơn rốt cuộc dừng bước, mở miệng nói: "Tiên sinh, ta không cảm thấy thế gian hôm nay trở nên tệ hơn ngày trước. Trên núi ngày càng nhiều người tu đạo, dưới núi cũng ngày càng nhiều người có cơm no áo ấm. Tiên sinh cảm thấy thế nào?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Đúng là như vậy."
Thôi Đông Sơn ngẩng đầu, nhìn phía bầu trời, lẩm bẩm nói: "Nhưng mà không thể phủ nhận, ngọn núi cao mọc lên từ đại địa, giống như những thanh kiếm chĩa thẳng về phía trời xanh, trải qua trăm năm ngàn năm, số lần chúng xuất hiện quả thật càng ngày càng ít. Cho nên ta hy vọng toàn bộ thăng trầm của chúng ta sẽ không trở thành tiếng mổ ngoài chuồng gà, tiếng chim sẻ kêu trong tổ, và tiếng ve sầu trên cành thê lương bi ai."
Thôi Đông Sơn đưa tay chỉ hướng chỗ cao, "Chỗ rất cao trên bầu trời, nhất định có một hai tiếng hạc kêu, cách mặt đất rất xa, nhưng sẽ làm người ta cảm thấy bi thương. Ngửa đầu nhìn thấy, nghe thấy, cũng khiến cho người ta khó quên."
Trần Bình An cười nói: "Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta thấy rất tốt."
Trần Bình An do dự một chút, "Tiên sinh còn chưa đọc nhiều sách, học thức nông cạn, tạm thời không thể trả lời đáp án cho ngươi, nhưng ta sẽ cố gắng suy ngẫm, dù cuối cùng vẫn không thể đưa ra đáp án, ta cũng sẽ nói tiên sinh nghĩ mãi mà không rõ, học sinh làm khó tiên sinh rồi, tới lúc đó học sinh cũng đừng cười cợt tiên sinh."
Có lẽ đây là lần đầu tiên Trần Bình An thừa nhận, mình là tiên sinh của Thôi Đông Sơn.
Khuôn mặt Thôi Đông Sơn tươi cười sáng lạn, đột nhiên vái chào bằng lễ học trò, sau khi đứng dậy liền nhẹ giọng nói: "Bạc đầu nhớ quê cũ, hoa nở cạnh ruộng già, tiên sinh có thể chậm rãi trở về."
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Đang là mùa thu rồi, ở đâu ra hoa nở?"
Thôi Đông Sơn ra sức lắc đầu, "Nguyện xin tâm cảnh tiên sinh bốn mùa như xuân."
————
Con đường từ kinh thành Đại Tùy trở về quận Long Tuyền Đại Ly, Trần Bình An vô cùng quen thuộc.
Vẫn là cố hết sức chọn đường nhỏ qua núi, bốn phía vắng lặng, ngoại trừ dùng thiên địa thung để hành tẩu, mỗi ngày còn có thể nhờ Chu Liễm giúp luyện quyền, càng về sau càng dùng lực, Chu Liễm từ tiếp cận lục cảnh, đến cuối cùng đã là thất cảnh đỉnh phong, động tĩnh cũng ngày càng lớn, Bùi Tiền xem mà lo lắng không thôi, nếu sư phụ không mặc món pháp bào kim lễ kia thì phải tốn bao nhiêu tiền mua quần áo đây? Lần đầu tiên luận bàn, Trần Bình An đánh một nửa liền kêu dừng, thì ra là giày rách mất, đành phải cởi giày, đi chân trần so chiêu với Chu Liễm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận