Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1367 - Linh Quang Sạ Hiện Sơn Tiệm Thanh (3)



Chương 1367 - Linh Quang Sạ Hiện Sơn Tiệm Thanh (3)




Chuyện ăn năn thứ hai, chính là cầu mãi không được “tuần thú thiên hạ chi bảo” Sư Tử viên cất giữ nhiều thế hệ, bảo vật này là di vật một đại vương triều bị diệt nam bộ một tòa Bảo Bình Châu, trọng bảo truyền quốc này thật ra không lớn, quy chế chỉ cao hai tấc, làm bằng vàng, khối vàng nho nhỏ như vậy, lại dám khắc “Phạm vi thiên địa, u tán thần minh, kim giáp chiêu chiêu, thu thú tứ phương”.
Thi thoảng nó sẽ ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ vài lần.
Bà dì thối kia quả thực không muốn bỏ qua, bắt đầu dùng biện pháp ngốc nhất để tìm chân thân mình, ha ha, cô tìm được coi như cô bản lãnh!
Nó đắc chí, cái này phải quy công cho một quyển giang hồ du hiệp diễn nghĩa, bên trên nói một câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an ổn nhất, câu này, nó càng nhấm nuốt càng thấy thấm.
Nó tiếp tục tìm khối vàng kia, có chút bực bội.
Tiểu tử què họ Liễu kia giấu đồ thật có nghề.
Tuy nói mặc dù bị nó tìm được, tạm thời cũng không mang đi được, nhưng xem trước đỡ ghiền cũng tốt.
Nói thì hoang đường, hôm nay sau khi có chút liên quan sâu xa với phong thuỷ Sư Tử viên, thế mà nó trở thành kẻ đáng thương khối vàng nho nhỏ vậy cũng không chuyển nổi.
Nếu như bất chấp hậu quả thì cũng làm được, nhưng nó không thích, yêu vật trên đường tu hành, không thiếu nhất, chính là thời gian.
Đây đại khái chính là một loại bồi thường của lão thiên gia đối với Yêu tộc khó tu hành hơn, thành tinh khai khiếu khó là một bậc cửa, còn muốn biến ảo hình người đi tu hành, lại là bậc cửa, cuối cùng tìm một bộ bí tịch tiên gia chỉ thẳng đại đạo, hoặc là vận cứt chó lớn hơn nữa, trực tiếp được “phong chính”, thuộc về bậc cửa thứ ba. Căn cứ lịch sử ghi lại, Long Hổ sơn Thiên Sư phủ còn có một con hồ yêu thượng ngũ cảnh may mắn đến cực điểm, chỉ là bị Thiên Sư Ấn nhẹ nhàng ấn lên trên da lông thồi đã đỡ toàn bộ lôi kiếp mênh mông cuồn cuộn Nguyên Anh phá cảnh nên có, họat bát mạnh khỏe, liền vượt qua lạch trời hầu như không thể vượt qua kia, Yêu tộc Hạo Nhiên Thiên Hạ ai không hâm mộ?
Nó chỉ nghe tin vỉa hè thôi cũng sắp hâm mộ chết mất rồi.
Khóe mắt nó trong lúc vô tình thoáng nhìn câu đối treo trên bức tường thư phòng, là nhóc què Liễu Thanh Sơn tự mình viết, về phần nội dung là rập khuôn sách thánh hiền, hay là người què tự nghĩ ra được, nó mới đọc mấy quyển sách, không hiểu được đáp án.
Một bên là “Bút hạ thiên quân trận, thi từ vạn mã binh.”
Một bên là “Lập đức tề kim cổ, tàng thư giáo tử tôn.”
Một cái khí thế phóng ra ngoài, một cái khí phách thu liễm.
Chút ý tứ này, nó vẫn nhìn ra được.
Nó ngẩng đầu, một trái một phải, nhổ bãi nước bọt vào hai câu đối trên tường.
Sau đó nó cười ha ha.
Nhìn thấy một thư sinh đọc đủ thi thư, đặc biệt hăng hái, hôm nay ngã xuống trong bùn lầy, so với gà vào nồi, chó rơi xuống nước còn không bằng, thật sự là sảng khoái lòng người.
Nó nghênh ngang vòng qua bàn sách bày đầy văn nhân thanh cung (1), ngồi ở trên cái ghế kia, đầu ngửa ra sau, uốn éo mông, luôn cảm thấy không đủ thích ý, lại bắt đầu chửi má nó, con mẹ nó người đọc sách thật sự là ăn no rửng mỡ, ngay cả làm một cái ghế dựa thoải mái cũng không thích, thế nào cũng phải làm người ta ngồi phải thẳng lưng chịu mệt mỏi.
(*:những vật phẩm đặt trong nhà trên bàn làm việc, chủ yếu bao gồm các loại cây cảnh, bình cắm hoa, trái cây theo mùa, đá lạ, đồ thủ công mỹ nghệ, đồ cổ, văn phòng phẩm tinh xảo… có thể kích thích sinh họat học tập.)
Nó ngẩn ra nhìn chằm chằm phía trên.
Nhớ tới đại lão phía sau màn khác, một vị lão nhân họ Đường tay nắm quyền bính Thanh Loan quốc.
Người này đối với Liễu Kính Đình không vừa mắt rất lâu rồi.
Chuyện này kỳ quái, ngay cả nó người ngoài cuộc như vậy, cũng cảm thấy Liễu Kính Đình thanh lưu năng thần, là một cây cột chống đỡ triều đình, ngươi một người chú ruột của đương kim hoàng đế Đường thị, sao lại nhìn Liễu Kính Đình như kẻ thù?
Hai năm qua, có bao nhiêu người về phương nam, là hướng về phía Liễu lão thị lang thanh danh tốt như vậy mà đến?
Nó đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra.
Trái lại nhớ tới cuối năm trước ở Sư Tử viên, một buổi cha con cùng uống rượu bị nó nằm trên xà ngang nghe lén.
Liễu Kính Đình và hai con trai của hắn, cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, không gì ngoài Liễu Kính Đình lo nước thương dân, cùng với hiểu biết mới nhất của con trai lớn nhất, cùng với Liễu Thanh Sơn châm biếm tình hình chính trị đương thời.
Văn nhân quan văn ghi hận Liễu Kính Đình nhiều nhất, rất thú vị, không phải kẻ địch triều đình sớm đã chính kiến không hợp, mà là những người đọc sách ý đồ dựa vào Liễu lão thị lang mà không được, dốc sức nịnh bợ mà không có kết quả, một đám người sau đó, là những kẻ rõ ràng cùng môn sinh đệ tử Liễu lão thị lang tranh chấp không ngớt, ở trên văn đàn đấu mặt đỏ tai hồng, cuối cùng thẹn quá hóa giận, cũng hận khắc cốt minh tâm ngay cả Liễu Kính Đình.
Có thể chính Liễu Kính Đình cũng sẽ cảm thấy khó hiểu, thật ra đối nhân xử thế, trước nay không lấy đối phương quan chức cao thấp, xuất thân tốt xấu mà phân chia đối đãi, nhiều nhất chính là đối với một ít văn tự khen ngợi quá mức không cho lời bình luận, một ít lời cố ý lấy lòng không để ý tới, nhưng vừa hay loại thái độ này của Liễu Kính Đình, chọc vào điểm yếu của một số người nào đó nhất. Đối với điều này, Liễu Kính Đình cũng là sau khi từ quan thoái ẩn, một lần cùng con lớn nhất nói chuyện phiếm việc quan trường, huyện lệnh nho nhỏ cho người ngoài ấn tượng xa xa không bằng đệ đệ Liễu Thanh Sơn xuất sắc kia lại nói thông thấu những đạo lý này cho phụ thân, lúc ấy Liễu Kính Đình chỉ có uống cạn một chén rượu mà thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận