Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1253: Tụ Tán (3)

Chương 1253: Tụ Tán (3)Chương 1253: Tụ Tán (3)
Chương 1253: Tụ Tán (3)
Chỉ tiếc mỗi một động tác của Trần Bình An đâu vào đáy, thậm chí lúc yên lặng đợi hỏa hậu nhắm mắt dưỡng thần, hít thở thổ nạp đều rất có quy củ, chưa xuất hiện lỗ hỗng trí mạng trên bát cứ chỉ tiết nào, tỳ vết to nhỏ hoặc nhiều hoặc ít sẽ có, nhưng chút hao tốn nho nhỏ đó, đối với khối thủy tinh trấn thủy chỉ bảo Đại Độc Long Cung kia tràn lò, biến thành chất dinh dưỡng của biển mây, thật sự là không đáng kể, Phạm Tuấn Mậu rất thát vọng.
Lần đầu tiên luyện hóa tiên thiên linh bảo cấp bậc cao như vậy, Trần Bình An ngươi không thể run sợ vài lần, run tay vài lần hay sao?
Coi như là cống hiến một chút xíu thủy tinh cho biển mây, cơi như bồi thường báo đáp Phạm Tuấn Mậu cô đã có công trông coi, không quá đáng mà phải không?
Đến cuối cùng, Phạm Tuấn Mậu hơi tuyệt vọng, cắm đầu ngủ, không nhìn lò đan kia nữa, dù sao thuận buồm xuôi gió, cô xem như không có hy vọng kiếm chác được một món kha khá.
Không khác với những gì Phạm Tuấn Mậu đã dự liệu, từ thời qian nhân gian canh môt chiêng trống, đến thời gian trời sáng của ngày thứ hai.
Trần Bình An đã luyện chế ngọc giản kia được tám chín phần mười, chỉ có điều điểm đặc thù, ở chỗ văn tự trên miếng ngọc giản đó thì giữ lại.
Hắn là chủ nhân ban đầu của ngọc giản lấy phương pháp luyện vật tương đồng, luyện chế ở trên miếng ngọc giản này, hơn nữa bản thân văn tự ẩn chứa đại đạo chân ý, lại cực kỷ hiếm thấy bảo tồn được, sau khi mất đi đồ vật chịu tải, bản thân thông linh, không muốn tiêu tán trong thiên địa từ đây. Thế gian vạn vật, một khi khai khiếu, đều hướng tới sự sống mà sợ hãi cái chết, nhưng dưới đại đạo, sống chết có tuần hoàn, hai bên bù cho nhau, mà luyện khí sĩ tu hành chứng đạo, đã thành nghịch thiên mà đi, một lòng tu ra thân thể bát hủ, chống đỡ dòng sông thời gian bào mòn.
Một đoạn văn tự khẩu quyết luyện vật, thai nghén ra linh tính của mình, lại là một việc hiếm thấy.
Phạm Tuấn Mậu đứng dậy chăm chú nhìn những văn tự xanh biếc như tiểu tinh linh kia, hơn một ngàn cái, ở trong ngũ sắc kim quỹ nhấp nhô_ lên xuống, lượn vòng bát định.
Pham Tuấn Mâu do dự môt phen,"Ta khuyên ngươi tốt nhất nên tìm cách thu hồi thiên văn tự khẩu quyết này, về sau trên đường tu hành, tìm thấy vị đệ tử đắc ý nào đó, mang những văn tự này khắc ở trong thần hồn, thì sẽ có thể trực tiếp truyền đạo. Các tiên gia đầu chữ 'tông' trên núi kia, cái gọi là thân truyền đích truyền, phần lớn là con đường này, cho nên hương khói truyền thừa tương đối đơn giản thoải mái. Trước khi truyền đạo, chúng nó ở trong khí phủ của ngươi, còn có thể rèn luyện, ôn dưỡng thần hồn khiếu huyệt của ngươi, là phương pháp 'thực bổ' thần hồn có thể đếm được trên đầu ngón tay trên đời này. không có bắt cứ di chứng nào, là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện."
Trần Bình An do dự, không biết xuống tay như thế nào.
Phạm Tuấn Mậu cười nói: "Cái này ta không giúp được ngươi, loại văn tự ẩn chứa đạo ý linh tính này, không phải ngươi có thần thông có pháp bảo, muốn bắt được thì có thể trong lòng nghĩ tới ắt việc sẽ thành, nhưng chỉ cần hơi mất tập trung, để chúng nó cảm giác được đạo tâm không hợp, chúng nó sẽ lập tức tan vỡ, dù là Tiên Nhân cảnh cũng không giữ lại được."
Trong lòng Trần Bình An nổi lên môt ý nghĩ. cần phải lưu lai những văn tự này, cất giữ trước đã, sau này vẫn là phải trả lại cho thủy thần nương nương Bích Du phủ Mai Hà. Phần đạo thống nho nhỏ này, tuy là trong lúc vô tình luyện hóa hắn khai quật ra, nhưng xét đến cùng, vẫn nên ở trong lò của thuỷ thần miếu điểm hỏa một nén hương hỏa này, sau đó để cô truyền thừa lại.
Suy nghĩ này vừa hiện lên, những văn tự tươi sống vốn do dự bắt định kia thế mà lại biến ảo thành những người tí hon quần áo xanh biếc chỉ nhỏ bằng hạt gạo, cúi đầu bái lạy về hướng Trần Bình An, cảm ân cảm đức vô cùng. Sau đó chúng nó hội tụ thành một khe suối, nhanh chóng mãnh liệt ùa vào trong tòa khí phủ nào đó mà Trần Bình An muốn đặt Thủy Tự Ấn.
Phạm Tuấn Mậu trợn trừng mắt, ngửa ra sau, lâm bẩm: "Không có thiên lý, vậy cũng được sao.”
Mà chiếc ngọc giản lão long cung hoàn toàn luyện hóa thành công kia thì bị một đám người tí hon quần áo xanh biếc vóc dáng hơi cao khiêng lên cùng nhau lướt vào trong khí phủ của Trần Bình An, không chỉ như thế, sau khi ngọc giản lơ lửng ở tòa "phủ đệ” mới mở ra kia, những người tí hon này đại khái là vì báo đáp Trần Bình An, bắt đầu ở trong "phòng đan" phân công nhau, có người tí hon áo xanh lục đi cửa chính khí phủ, bắt đầu vẽ hai vị môn thần, có càng nhiều người tí hon váy màu lục, ở trong phủ đệ "nhà chỉ có bốn bức tường" vẽ ra một phủ đệ đại độc chi thủy, nho nhỏ, muôn hình vạn trạng...
Một màn này, Phạm Tuấn Mậu xem mà trợn tròn mắt, cô bật dậy từ tư thế nằm, đứng lên, chợt cất cao giọng, đưa tay chỉ vào người trẻ tuổi bắt đầu thu thập gia sản từng thứ một kia,"Trần Bình An, ngươi thật ra là Vũ Sư chuyển thế? ! Đúng không? !” Trần Bình An vừa mang các loại thiên tài địa bảo khống chế thu về vật gang tắc, phân loại, cần thận tỉ mỉ, vừa ngắng đầu cười trêu: "Phạm Tuấn Mậu, ngươi nịnh ta à... nịnh như vậy có vẻ mới lạ thoát tục."
Phạm Tuấn Mậu thu hồi biển mây đại trận, rút đất thành tấc, tới cạnh Trần Bình An,"Nhìn không giống vũ sư, chỉ nói khí cách, so với tên ẻo lả kia thì kém xa, vậy sao ngươi có thể khiến những người tí hon đạo thống thủy vận nhất mạch này cam tâm tình nguyện thần phục ngươi?"
Trần Bình An không để ý tới Phạm Tuấn Mậu đang lảm nhảm, thu lại mọi vật, đứng lên, cười hỏi: "Ta trở về như thế nào đây?"
Phạm Tuấn Mậu búng vang ngón tay, biển mây dưới chân Trần Bình An chậm rãi tản mạn ra, xuất hiện một cái thang, đến thẳng hiệu thuốc Khôi Trần ở Lão Long thành, nhưng quanh chiếc thang có từng luồng hào quang lưu ly lóe lên bát định, Trần Bình An biết đây là dòng chảy thời gian của hai tòa thiên địa kích động kích hoạt ra hào quang độc đáo, cho nên theo cái thang biển mây này đi xuống như vậy, Lão Long thành trừ phi là tu sĩ thượng ngũ cảnh, nếu không sẽ không thể nhìn thấy bóng người hắn.
Trần Bình An nói một tiếng cảm ơn với Phạm Tuấn Mậu, một mình đi theo cái thang đó, chậm rãi bước từng bậc xuống.
Trên đường "xuống núi", thuận tiện quan sát phong cảnh tráng lệ của Lão Long thành.
Trần Bình An nghĩ một màn này có thể khắc vào trên thẻ tre, về sau nói lại cho nàng ấy nghe.
Sáng sớm ba mươi Tết, gia đình dân chúng bình thường trong Lão Long thành vui mừng, không bị bầu không khí nghiêm trọng của các đại tộc ảnh hưởng.
Phù gia đã thu hội lệnh cắm trong thành từ lâu, phố lớn ngõ nhỏ náo nhiệt phi phàm.
Hiệu thuốc Khôi Trần bên này, nháy mắt hai chân Trần Bình An đáp xuống ngõ nhỏ, chiếc thang đã biến mát.
Âm thần họ Triệu như trút được gánh nặng, hỏi: "Mật bản mạng luyện thành rồi?"
Trần Bình An lắc đầu cười nói: "Chỉ luyện xong một vật thủy tinh, nhưng lần sau luyện vật bản mạng, khả năng thành công đã lớn hơn rất nhiều."
Âm thần gật đầu nói: "Rất khá rồi." Trần Bình An trở lại quầy hiệu thuốc, lệnh bài ngọc màu vàng đêm qua đã được thu hồi lại, bằng không để hắn đeo bên hông, đồng nghĩa với thủy vận biển mây sẽ bị tằm ăn rỗi, Phạm Tuần Mậu nhất định sẽ liều mạng với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận