Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1162: Tổ Sư Đường Bài, Đỉnh Đầu Nguyệ

Chương 1162: Tổ Sư Đường Bài, Đỉnh Đầu NguyệChương 1162: Tổ Sư Đường Bài, Đỉnh Đầu Nguyệ
Chương 1162: Tổ Sư Đường Bài, Đỉnh Đầu Nguyệt Quang (5)
Đầu tiên ghé đến nơi này là một vị thần tiên trên núi hàng thật giá thật, bên người mang theo hai vị nữ tu tuổi trẻ đẹp như thiên tiên.
Quán chủ Kim Đỉnh quan Đỗ Hàm Linh, một vị Nguyên Anh địa tiên đại danh đỉnh đỉnh, Kim Đỉnh quan nằm ở một nơi sơn thanh thủy tú phía bắc Đồng Diệp châu.
Lục địa thần tiên lai lịch lớn như vậy, đừng nói loại miếu sơn thần cỏn con như nơi đây, dù là hoàng đế bệ hạ vương triều Đại Tuyền đều chưa hẳn mời được lão tiên sư đại giá quang lâm.
Mới đầu sơn thần sợ đến kim thân từ miếu đều bát ổn, may mà được chính miệng Đỗ Hàm Linh ban xuống pháp chỉ, nói chỉ là mượn dùng nơi này chiêu đãi bằng hữu, sau đó tất có hoàn lễ. Sơn thần lập tức yên tâm, Đỗ lão thần tiên không đến nỗi chơi chiêu tâm cơ với loại quan bé bằng hạt mè hạt đậu xanh như vậy, tiểu sơn thần hắn còn không xứng.
Tiếp sau lại tới một vị quan lão gia quý khí đầy người, mấy tên tùy tùng đều là Luyện Khí sĩ tu đạo có thành quả.
Sau đó là một vị đạo sĩ tuổi trẻ mặt như quan ngọc yên ắng lèẻo lên núi, bên người có một đôi sư đồ cùng đi theo, lão nhân cảnh giới không cao, đã bị trọng thương, đệ tử là một thiếu niên cao lớn tướng mạo thật thà.
Sau cùng là thượng ti trên đầu tiểu sơn thần, hắn bát chợt xuất hiện giữa lúc đêm khuya, chính là thành hoàng châu thành Thành Hoàng gia, viên chức cùng loại với thứ sử dưới dương gian, quản tất cả chùa miếu, thần thành sơn thủy tạp lưu trong một châu. Còn về miếu văn võ thì là ngoại lệ, trực thuộc Lễ bộ, hai miếu và miếu thành hoàng trước nay không can thiệp chuyện của nhau, về phần đến cùng phẩm trật song phương ai cao hơn, quyền thế lớn lớn, gặp phải tình hình khẩn cấp, ai sẽ đứng ra chủ trì sự vụ, cái đó phụ thuộc tình huống riêng ở các nơi.
Quán chủ Kim Đỉnh quan Đỗ Hàm Linh, Thân quốc công Đại Tuyền Cao Thích Chân, Thành Hoàng gia thành Ky Hạc.
Lại thêm Thiệu Uyên Nhiên nay vừa là đệ tử Kim Đỉnh quan, vừa là cung phụng Đại Tuyền Lưu thị.
Vào đông khí hậu ôn hòa, cảnh sắc tươi đep. bến vi này tụ lại trên đình ngắm cảnh nằm ở đỉnh núi.
Sơn thần đứng cách xa xa, tùy thời nghe lệnh.
Bên trong đình, mấy người nói chuyện rôm rả.
Sau khi xuống núi phản hồi thành Thận Cảnh, Thân quốc công Cao Thích Chân không còn thần tình buồn bực, sắc mặc âm trằm như lúc vừa mới tới.
Thành Hoàng gia yên ắng về lại Thành Hoàng các, kiến trúc cao nhất nằm trong thành Ky Hạc, mắt nhìn đăm đăm dịch quán, tằm nhìn băng lãnh, khóe miệng hiện vẻ chế nhạo. Đỗ Hàm Linh lưu lại trên núi thêm một ngày.
Trước lúc rời đi, lần nữa triệu kiến đệ tử Bảo Chân đạo nhân, Doãn Diệu Phong, người mà đời này đã vô vọng Kim Đan, ngoài ra còn cả đồ tôn Thiệu Uyên Nhiên, hai sư đồ hiện nay đều là Long Môn cảnh, cho nên không thể lưu ở thành Thận Cảnh đảm nhiệm cung phụng, mà chuyển tới trú đóng biên quan, giám thị thiết ky Diêu thị cho Đại Tuyền Lưu thị.
Trừ thưởng trước cho Thiệu Uyên Nhiên một kiện trọng bảo, tính là sớm một bước lấy ra phần thưởng cho việc Thiệu Uyên Nhiên vốn nên chen thân Kim Đan.
Địa tiên Đỗ Hàm Linh còn nói ra một chuyện bí mật.
Nghe xong Thiệu Uyên Nhiên vốn tính tình trầm ổn cũng đều không che dấu được thần sắc đại hỉ, Doãn Diệu Phong càng là cười đến không ngậm được mồm, đứng dậy cung kính cảm tạ sư tôn thay cho đệ tử.
Đỗ Hàm Linh khen ngợi Thiệu Uyên Nhiên mấy câu rồi ngự phong đi về phía bắc, quay về Kim Đỉnh quan, trước khi rời đi không quên ban cho sơn thần một kiện linh khí cực tốt phẩm tướng không tệ.
Sơn thần tất nhiên là cảm ân đội đức, nhìn Đỗ lão thần tiên cưỡi mây cưỡi gió đi xa, hắn vẫn cứ quỳ trên đỉnh núi dập đầu tạ ơn.
Thật ra phần lễ số nịnh nọt gần như hèn mọn này của sơn thần nhìn có vẻ hơi quá, thực chất cũng khó trách sơn thần không có khí khái, linh khí tới tay không tính trọng yếu nhát, mà có thể từ đây leo lên Kim Đỉnh quan, quen biết một vị Nguyên Anh địa tiên thần long thấy đầu không thấy đuôi, đấy mới là việc may mắn lớn bằng trời của tòa núi thần miếu nhỏ này.
Từ nay về sau, chỉ riêng bút vàng đánh giá từ vị Thành Hoàng gia thành Ky Hạc kia, sao có thể kém được?
Sư đồ được đạo trưởng tuổi trẻ Thiệu Uyên Nhiên mang lên núi ở lại nơi này dưỡng thương.
Còn lão chân nhân Doãn Diệu Phong cùng Thiệu Uyên Nhiên lại không đồng thời vào thành, mà trước sau về lại dịch quán.
Một nơi trạch viện yên tính trên núi, thiếu niên cao lớn xông vào vũ miếu mượn đao, thần sắc phức tạp, ngồi trên sạp cạnh giường bệnh, hai tay nắm chặt, có vẻ đang nghĩ tới vấn đề nào đó mà nghĩ mãi không thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận