Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1647 - Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (4)



Chương 1647 - Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (4)




Trần Bình An nói: “Trước khi đưa ra điều kiện, ta có một chuyện muốn hỏi Chân quân.”
Lưu Chí Mậu gật đầu nói: “Biết sẽ nói, đã nói thì nói cho hết.”
Trần Bình An hỏi: "Chân quân tu tâm, căn cơ là gì.”
Lưu Chí Mậu không chút do dự nói: “Đạo nhân tu đạo, tất nhiên cầu chân.”
Trần Bình An hỏi: "Ngươi có thể nói chi tiết hơn không? Nói về một chút công phu của bản thân?”
Lưu Chí Mậu có hơi do dự, vẫn mở miệng đáp: "Thất tình lục dục, một mớ hỗn độn. Vậy thì phân môn chia loại từng bước một..."
Nói tới đây, Lưu Chí Mậu đưa tay chỉ chỉ dãy tủ phía sau thư án: “Giống như Trần tiên sinh đặt sách vào những ngăn bí mật khác nhau như thế.”
Lưu Chí Mậu tiếp tục nói: "Sau đó, tu sĩ lựa chọn đi con đường bàng môn tà đạo như ta, mỗi người lại có những lựa chọn, những con đường tắt riêng. Hoặc là co nhỏ lại thành kích thước như hạt cải, gác sang một bên, hoặc là biến lớn thành núi non, không ngừng củng cố vững chắc, đều là phương pháp tu hành, về phần ngưng luyện thành mấy hạt cải, tích đất thành mấy ngọn núi thì do tư chất và thiên phú tu đạo của mỗi người. Trong đó trùng trùng điệp điệp những cửa ải, nhiều hiểm trở, ví dụ như để đối phó với những hạt cải kia, có thể diễn sinh ra thuật Trảm Tam Thi lưu truyền từ thượng cổ, nội luyện kim đan chi đạo, về phần thành núi như thế nào, lại có ăn ráng uống sương, bổ sung thêm ngoại đan. Trong đó tu hành nhanh chậm, cùng với bình cảnh cao thấp, phải xem pháp quyết tu chân của tổ truyền mỗi nhà có phẩm chất như thế nào.”
(Ráng: trong khoảng trời không thâm thấp có khí mù, lại có bóng mặt trời xiên ngang thành các màu rực rỡ, thường thấy ở lúc mặt trời mới mọc hay mới lặn gọi là ráng.)
Lưu Chí Mậu dừng lại ở đây: "Chỉ có thể nói cặn kẽ đến bước này, liên quan đến căn bản đại đạo, nếu nói tiếp, thì mới thật sự là một lòng muốn chết. Còn không bằng dứt khoát để Trần tiên sinh đâm thêm một kiếm.”
Lưu Chí Mậu hỏi: “Ta biết Trần tiên sinh đã có tính toán, chi bằng nói thẳng một câu đi.”
Trần Bình An cười nói: "Không vội. Ta còn có một vấn đề, chim sẻ Lưu Lão Thành ở phía sau, chỉ sau một đêm đã đánh bay thanh thế hàng trăm năm của đảo Thanh Hạp ở Thư Giản Hồ, kể cả Tiểu Nê Thu, ròi xuống dưới đáy hồ. Như vậy chân quân còn có thể làm quân chủ giang hồ này sao? Chân quân sẽ nhả miếng thịt béo đã đến miệng ra, hai tay dâng cho Lưu Lão Thành, từ nay về sau phong cấm sơn môn hơn mười hòn đảo, làm một vị vua khác họ phiên trấn cát cứ ở Thư Giản Hồ, hay là dự định đánh một trận? Chim sẻ Lưu Lão Thành ở phía sau, Chân quân còn có cung tên Đại Ly đang ở phía sau nữa?”
Lưu Chí Mậu không trực tiếp trả lời cái gì, chỉ vừa cảm khái vừa uất ức, bất đắc dĩ nói: "Chỉ sợ hiện giờ Đại Ly đã lặng lẽ chuyển sang ủng hộ Lưu Lão Thành, không có chỗ dựa vững chắc, đảo Thanh Hạp chỉ là tay nhỏ chân gầy, không chịu nổi chút sóng gió nào, ở trong mắt Lưu Lão Thành, Lưu Chí Mậu ta bây giờ có khác gì hơn những khai khâm tiểu nương trên đảo, đừng nói là lột bỏ mấy bộ xiêm y, cho dù lột da rút gân, có gì khó?”
Trần Bình An cười nói: "Nghe nói Chân quân có tay nghề pha trà ngon, cũng uống được rượu rẻ, ta thì không được, có làm sao cũng không quen uống nước trà, chỉ biết được vài điều trên giấy.”
Lưu Chí Mậu bực bội nói: "Trần tiên sinh chỉ bảo, Lưu Chí Mậu khắc sâu trong lòng.”
Trần Bình An thu lại nụ cười: "Ân oán giữa ta và ngươi, nếu muốn giải quyết, có thể, nhưng ngươi phải giao một người cho ta.”
Lưu Chí Mậu trực tiếp lắc đầu nói: "Việc này không được, Trần tiên sinh ngươi cũng đừng nghĩ nữa.”
Lưu Chí Mậu cười nói: "Nói thật, một nữ tử nửa người nửa quỷ của phủ Chu Huyền mà thôi, nếu đêm đó Lưu Lão Thành tự mình cướp người đó đi, hoặc là giống như ngươi, mở miệng đòi ta, ta dám không giao sao? Nhưng vì sao Lưu Lão Thành không làm như vậy, ngươi đã từng nghĩ tới chưa?”
Hai tay Trần Bình An đút vào tay áo, lặng lẽ ngồi đối diện Lưu Chí Mậu, giống như một bức tượng đổ nát, sơn bong tróc ở một nơi linh khí thưa thớt.
Lưu Chí Mậu tò mò hỏi: "Chuyện không thể cho ai biết này, đừng nói nàng ta không biết gì, cho dù quỷ tu Mã Viễn Trí phủ Chu Huyền cũng không rõ lắm, làm sao ngươi đoán được?”
Trần Bình An không giấu giếm: "Đầu tiên là nguồn gốc của cái tên phủ Chu Huyền này, sau đó là tên một bình rượu.”
Lưu Chí Mậu càng thắc mắc hơn, lại lần nữa kính trọng gọi Trần Bình An là Trần tiên sinh: "Mời Trần tiên sinh giải thích thắc mắc cho ta.”
Trần Bình An chậm rãi nói: "Quỷ tu Mã Viễn Trí xuất thân người vận chuyển lương thực, đặc biệt yêu thích Lưu Trọng Nhuận ở đảo Châu Thoa, ta đã từng nghe chuyện cũ lâu năm do chính nàng ta kể lại, khi nói đến phủ Chu Huyền, có chút tự đắc, nhưng không muốn đưa ra đáp án, ta đã đi đảo Châu Thoa một chuyến, dùng ba chữ phủ Chu Huyền để thăm dò Lưu Trọng Nhuận, vị nữ tu này ngay lập tức thẹn quá hóa giận, tuy không nói ra chân tướng, nhưng chửi Mã Viễn Trí một câu vô liêm sỉ. Ta đã đặc biệt đi đến thành Trì Thuỷ một chuyến, ở phố Viên Khốc dùng danh nghĩa mua sách cổ, hỏi thăm mấy lão chưởng quỹ của thư quán, mới biết được hoá ra ở cố quốc của Lưu Trọng Nhuận và Mã Trí Viễn, có một câu thơ tương đối lạ, "Trọng Nhuận hưởng Chu Huyền", sau đó giải quyết được câu đố, Mã Viễn Trí tự đắc, đặt tên phủ đệ là Chu Huyền, hơn nữa ‘hưởng’ hài âm ‘tưởng’.”
(Trong tiếng trung chữ hưởng đồng âm với chữ tưởng, tưởng mang nghĩa nhớ nhung).
Lưu Chí Mậu vỗ tay cười: "Tuyệt vời quá, nếu không phải Trần tiên sinh tiết lộ lời giải đáp, ta cũng không biết thì ra Mã Trí Viễn là người vận chuyển thực phẩm có thân phận hèn mọn, còn có nội tâm tao nhã như vậy.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận