Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 899: Tư Vô Tà (3)

Chương 899: Tư Vô Tà (3)Chương 899: Tư Vô Tà (3)
Chương 899: Tư Vô Tà (3)
Phụ nhân trừng mắt nói: "Sao có thể không có chút lễ nghĩa nào như thế, khuê nữ tính tình như vậy, lại có thêm huynh, nếu muội cũng vậy, thực sự xem Trần Bình An là nê Bồ Tát à, ai cũng có thể khi dễ? Như thế nào? Chính bởi vì khuê nữ vận khí tốt, tìm được một đứa nhỏ tốt như vậy, nên huynh cảm tháy cái gì đều là thiên kinh địa nghĩa?"
Nam nhân thở phì phì nói: "Chỉ có muội ưng ý hắn nhất thôi! Hắn tìm được khuê nữ bảo bối của chúng ta, không phải vận khí cũng rất tốt sao? Nếu có từ đường, nhanh chóng thắp một trăm cây cao hương cũng không đủ."
Phụ nhân cũng là người tính tình bướng bỉnh, vừa nghe nam nhân nói những lời này, liền dừng lại động tác gõ cửa, quyết định cùng nam nhân nhà mình tranh luận một phen, tránh cho vào phòng rồi lại ăn nói lung tung, càng khó xử lý.
Hạo Nhiên Thiên Hạ chung quy không phải Kiếm Khí Trường Thành đã quen sinh tử, bên ngoài Đảo Huyền sơn, ngôn ngữ, nhất là những lời vô tâm đả thương người rất nặng nà.
Nam nhân nhà mình thô lỗ, không thích chú ý những điểm này, nhưng mình là nữ chủ nhân một gia đình, sao có thể để mặc không thèm quan tâm.
Nam nhân vội vàng nhận sai,"Được rồi được rồi, đều nghe lời muội hét."
Phụ nhân hung hăng trừng mắt liếc nhìn nam nhân, người sau bất đắc dĩ nói: "Ta đã thực sự biết sai rồi mà."
Phụ nhân lúc này mới nhẹ nhàng gõ cửa, ôn nhu hỏi: "Trần Bình An?"
Trần Bình An đang ở trong phòng, bước chân chậm lại, căng thẳng tới tột đỉnh, trên trán chảy ra mồ hôi, lập tức hô lên: “Chờ một chút a, ta lập tức ra ngay.”
Sau một lát, thiếu niên mở cửa ra.
Đã thay một bộ quần áo, mặc chiếc pháp bào màu vàng kia, dưới Địa tiên đều sẽ nhìn thấy đó là một chiếc trường bào tuyết trắng.
Rốt cuộc bỏ đi giày rơm vạn năm không thay đổi, thay một đôi giày mới tinh, cũng là màu trắng.
Thanh "Trường Khí” lúc trước đeo trên lưng đã gác ở trên bàn, bên hông không có hồ lô dưỡng kiếm hay là bầu rượu "Khương Hồ", trên bàn cũng không có, đã bị thiếu niên giấu đi rồi.
Phụ nhân cùng nam nhân nhìn nhau cười.
Xem ra đã đoán được thân phận thật sự của bọn họ.
Vợ chồng hai người đi qua cửa, Trần Bình An nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, sau đó hỏi: "Muốn uống trà không?"
Sau khi ngồi xuống phụ nhân cười lắc đầu, sau đó chỉ chỉ một chiếc ghé, nói: "Trần Bình An, ngươi cũng ngồi đi, trước kia ở bên Kính Kiếm Các hai vợ chồng bọn ta che giấu diện mạo, là bát đắc dĩ, dù sao Đảo Huyền sơn không phải Kiếm Khí Trường Thành, có quy củ riêng, hy vọng cậu có thể thông cảm." Trần Bình An ngồi nghiêm chỉnh ở bàn đối diện bên kia, hai tay nắm chặt đặt ở trên đầu gối, gật mạnh đầu.
Nam nhân liếc mắt nhìn thiếu niên vạn phần câu nệ, càng nhìn càng phát tức, không có chút khí khái, không tiêu sái, nhìn thế nào cũng không xứng với khuê nữ nhà mình.
Kết quả nam nhân bị phụ nhân hung hăng đạp cho một cước, hắn đành phải mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tất cả giao cho phụ nhân.
Sau khi phụ nhân thu hồi thủ thuật che mắt, nam tử cũng nghe theo, hai người lộ ra hình dáng.
Nữ tử tuyệt sắc, nam tử anh tuần.
Đại khái đây mới là thần tiên quyến lữ chân chính.
Mới có nữ nhi Trữ Diêu động lòng người như vậy.
Phụ nhân làm điều thừa thải là giới thiệu bản thân,"Hẳn là cậu cũng đã biết, ta là mẫu thân của Trữ Diêu, còn huynh ấy là cha của Trữ Diêu, hai bọn ta thật ra đã sớm chết trận ở phía nam Kiếm Khí Trường Thành, nhưng mà hồn phách còn sót lại được lão đại kiếm tiên giữ lại, tuy đi ngược lại phong tục của Kiếm Khí Trường Thành, những mà mọi người đã chết, còn quan tâm chuyện này để làm gì, cả đời đánh đánh giết giết, sau khi chết vì mình mà 'sống' một lần, có lẽ cũng không bị xem là quá đáng, dù sao lúc ấy Trữ Diêu cũng còn nhỏ..."
Nói tới đây, phụ nhân không nói được nữa.
Nam nhân đành phải nói tiếp lời của bà,"Lần đầu tiên Trữ Diêu đi khỏi nhà, sau khi trở về, bọn ta biết đã xảy ra vấn đè..."
Phụ nhân nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Nam nhân đành phải thay đổi từ khác,"Đã quen biết cậu, lúc ấy thật ra khuê nữ nhà bọn ta còn chưa hiểu rõ, sau lại biết cậu muốn giúp đưa kiếm đến Đảo Huyền sơn, những lúc có việc hay không việc nó cũng sẽ đợi cậu."
Một thân một mình, ngồi ở trên Trảm Long Thai kia.
Khiến nam nhân nhìn thấy mà đau xót trong lòng.
Nam nhân do dự một chút, sắc mặt không hề có chút hòa khí nào,"Cậu thật sự sẽ không cô phụ Trữ Diêu chứ? Hẳn cậu cũng biết, Trữ Diêu không giống như những cô gái bình thường, về mọi mặt đều là như thế."
Trần Bình An tuy căng thẳng đến mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Ta đã suy nghĩ rồi, kết quả tồi tệ nhất là sau này Trữ Diêu sẽ hối hận, sẽ thích người khác, nếu người kia đối xử với cô ấy tốt hơn so với ta, ta sẽ không gặp lại Trữ Diêu nữa. Nếu như Trữ Diêu vẫn thích ta, ta sẽ cố gắng, lần sau gặp mặt, sẽ không giống như lần này, chỉ có thể trở thành gánh nặng cho cô ấy, mặc kệ cô ấy ở trong thành trì phương bắc, hay là ở trên đầu tường Kiếm Khí Trường Thành, hay là trên chiến trường xa xa phía nam, ta đều sẽ ở bên cạnh cô ấy, cố gắng hết sức để bảo vệ cô áy."
Trần Bình An bị mồ hôi làm cho mơ hồ tầm mắt, vội vàng lau qua loa một cái, tiếp tục nói: "Những lúc không dính tới đánh trận, chỉ có hai người ở bên nhau, như vậy thích một người, có thể sẽ cảm thấy toàn bộ những gì thuộc về cô áy đều tốt đẹp, nhưng mà về chung một nhà, sẽ phải học cách thích những điểm không tốt của đối phương. Đạo lý này, ta cũng hiểu. Lúc ta còn rất nhỏ, cha mẹ cũng sẽ cãi nhau, nhưng mà chưa bao giờ cãi nhau ở trước mặt của ta, sau khi cãi nhau xong, cha ta cũng sẽ buôn bã ngồi trong sân, nhưng mà ngày hôm sau, hai người lại hòa thuận. Tuy ta luôn cảm thấy cha mẹ của ta là người tốt nhất trên đời này, nhưng mà trên đời này nào có ai thật sự cái gì cũng tốt, khẳng định không phải như thé, nhưng mà ta sẽ cố gắng biết cái gì là đúng sai, cái gì tốt không tốt, sau đó giữ lại cho Trữ Diêu những gì tốt nhát."
Nam nhân vẻ mặt dại ra.
Những lời này đều bị tiểu tử ngươi nói hết, ta sẽ nói gì đây?
Còn nữa, Trần Bình An ngươi mới từng đó tuổi đầu, sao đã hiểu hét những đạo lý này?
Phụ nhân nâng tay lên, lấy mu bàn tay xoa xoa hốc mắt, sau đó ôn nhu cười nói: "Trần Bình An, thuở còn nhỏ sống quá cực khổ phải không?”
Trần Bình An do dự một chút, vẫn là gật đầu, không nói lời nào.
Nhưng mà chịu đựng mãi, nín nhịn nửa ngày, Trần Bình An lại nghiêm mặt, hai bên khóe miệng trề xuống, run giọng nói: "Lúc mẫu thân ra đi, chết rất khổ sở, lúc ấy tuổi ta còn quá nhỏ, những việc ta có thể làm quá ít, mẫu thân đã đi rồi."
Lên núi hái thuốc, càm cố đồ vật trong nhà, nấu cơm làm thức ăn, nấu nước, sắc thuốc, đi tới mộ thần tiên vụng trộm cầu phúc, ở trong túi đeo để sẵn một nắm quả rừng, hơn nửa đêm canh giấc ngủ cho mẫu thân, hỏi bà hôm nay có đỡ hơn không...
Vô dụng, không có tác dụng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận