Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1247: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké

Chương 1247: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao KéChương 1247: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké
Chương 1247: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Kê Xiết (6)
Chu Liễm cười nói: "Lão nô hiểu, sẽ nhớ kỹ trong lòng."
Sáng sớm ngày hôm sau, lão nhân kia bước vào ngõ nhỏ, thấy hiệu thuốc chưa mở cửa thì thành thật ngồi xổm bên ngoài.
Trần Bình An tuy đã sớm mở mắt thức giấc, nhưng vẫn đúng giờ mới mở cửa chính để cửa hàng đón khách.
Trong lúc Trần Bình An và lão nhân chọn dược liệu, Chu Liễm lặng lẽ tới bên này, cân nhắc một chút, tự nhiên không hiểu ra sao lại nói "Mỹ phụ trên đường, gia đình giàu có."
Mắt lão nhân sáng lên, mặt không chút biến sắc nói: "Tú lâu có thiếu nữ, ngâm nga đường Thục khó."
Ánh mắt hai người giao nhau.
Tuyệt đối không sai, là đồng đạo!
Quả thực tha hương gặp cố tri.
Sau đó thì không còn việc của Trần Bình An nữa, hai lão nhân nghiêm trang khe khẽ nói nhỏ, cuối cùng hiệu thuốc Khôi Trần lần này kiếm cả thảy tám mươi lượng bạc. Trần Bình An không dám nghe lén, xét cho cùng là chuyện kiêng kị, nên nghi hoặc hỏi: "Các ngươi tán gẫu cái gì mà hợp ý quá vậy."
Chu Liễm cười tủm tỉm nói: "Trong sách đều viết có nữ nhân dung nhan như ngọc, ta luận bàn với vị lão tiền bối này một chút học vấn trên sách."
Thời điểm Chu Liễm đi về phía cửa rèm trúc bên kia, lấy nắm tay đánh vào bàn tay,"Quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn, lão tiền bối đã bỏ công vắt vải"
Trần Bình An lắc đầu.
Hừ, thật đúng là đồng đạo. Lại thêm Trịnh Đại Phong bắt đầu xuống giường đi lại, nhắm chừng sẽ không yên tĩnh nữa.
Hai ngày trước Trịnh Đại Phong thiếu chút nữa đã trúng một kiếm của Tùy Hữu Biên.
Nguyên nhân là đồ đệ tốt Phạm Nhị không biết đã tìm ai vẽ giúp tiên sinh nhà mình một bức tranh nhân vật sống động như thật, sau khi lấy được, Trịnh Đại Phong bèn treo ở trên vách tường phòng của mình, hận không thể mỗi ngày dâng hương lên.
Sau đó Bùi Tiền mật báo.
Tùy Hữu Biên đến vừa thấy, đúng thật là bức tranh vẽ côi Còn cười cực kỳ quyến rũ? Ăn mặc rất mát mẻ nữa chứ.
Nếu lần này không phải Trần Bình An cản Tùy Hữu Biên lai, có lẽ Trịnh Đại Phong thật sự phải chịu một kiếm.
Cuối cùng vẫn là Trần Bình An mặc kệ Trịnh Đại Phong đau khổ cầu xin, tháo bức tranh xuống đưa cho Tùy Hữu Biên xử lý, mới tính là áp chế vụ sóng gió làm người ta dở khóc dở cười này, nhưng Tùy Hữu Biên và Trịnh Đại Phong xem như hoàn toàn kết thù rồi.
Kẻ phá quấy Trần Bình An cũng không có kết cục gì tốt, Tùy Hữu Biên không chém nát bức hoa đó mà cười lanh nói chi bằng Trần Bình An ngươi giữ lấy đi, dù sao cũng là cùng một loại người.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Bình An bèn dùng học thuyết trình tự của Văn Thánh lão tiên sinh, đi xách tai Bùi Tiền bắt nó chép sách một ngàn năm trăm chữ.
Phạm Nhị thông minh hơn, đưa xong bức họa quyển thì không tới nhà nữa, bằng không Trần Bình An sẽ dạy hắn cái gì gọi là vương bát quyền chân chính.
Cuối năm rồi.
Phải mua một ít đồ dùng cho dịp tết.
Phạm Tuấn Mậu có đến đây một chuyến, nói Phạm gia và Phù gia âm thầm có tiếp xúc với nhau, do kẻ sau chủ động tìm tới cửa, Phù Huề tự mình tìm cô. Phù Huề chính miệng cam đoan sẽ đưa ra một khoản bồi thường giá trên trời đối với bên hiệu thuốc Khôi Trần.
Ba người Bùi Tiền, Ngụy Tiện, Tùy Hữu Biên cùng ởi mua hàng tết.
Là Bùi Tiền đau khổ cầu xin Tùy Hữu Biên.
Sau đó lão nhân mỗi ngày đều muốn tới ngõ nhỏ ngoài hiệu thuốc cùng nhau nói chuyện phiếm vài câu với Chu Liễm, hôm nay ngồi ngay ở góc, rất thế ngoai cao nhân. mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Chu Liễm những ngày này càng chịu khó đọc sách, hơn nữa phần nhiều là sách mới tinh khắc gỗ hoàn mỹ, đều là do vị lão tiền bối kia tặng cho hắn, hầu như mỗi ngày đều khêu đèn đọc đêm. Đêm hôm nay ba người bọn Bùi Tiền thắng lợi trở về, Trần Bình An đóng cửa hiệu thuốc, ngồi ở trên băng ghé, uống ngụm rượu thuốc được luyện qua loa trong hồ lô dưỡng kiếm.
Bùi Tiền ra ngoài quậy nguyên một ngày, đã đi ngủ từ sớm, đương nhiên không dám không chép sách.
Lô Bach Tương đi tới ngòi bên cạnh hắn.
Hắn hàn huyên chút tin đồn thú vị trên núi của tòa thiên hạ này.
Lô Bạch Tượng cảm thấy đề tài rất thú vị, nói giang hồ Ngẫu Hoa phúc địa, thực sự nên học hành vi việc làm của tông môn đỉnh núi bên này.
Ví dụ như tu sĩ bên này báo thù, rất dứt khoát lưu loát, có máy quy củ bát thành văn trên núi được truyền lưu rộng rãi.
Thứ nhất, đối phó kẻ thù không tồn tại khả năng giải hòa, nhổ cỏ tận gốc. Thứ hai, các con em trẻ tuổi tu vi không cao nhưng vận khí tốt đến thần kỳ kia, đừng tặng đầu người đưa pháp bảo cho người ta, một khi vây giết người này, bình thường đều sẽ kết đội, một con em tu vi tương đương hoặc là cùng cảnh giới, dùng để mài đại đạo, một khi bắt cặp chém giết bị hắn chém chết sẽ có khả năng có thể hấp thu khí số trong cõi hư vô. Một người hộ đạo tạm thời, so với người đi chém giết, ít nhất thực lực phải cao hơn một đến hai cảnh giới. Một tu sĩ tu vi cao nhất, âm thầm ứng phó các loại tình trạng đột phát. Thứ ba, nếu vẫn phải chịu đau khổ, vào lúc liên quan đến tông môn tồn vong, thì không thể chú ý thể diện nữa, nên trả tiền thì phải trả tiền. cho pháp bảo thì cho pháp bảo. Thứ tư, sơn trạch dã tu thực lực cao tới đâu, có gây chuyện với bọn họ cũng không phải lo, những kẻ không có chỗ dựa này, vốn là kho báu biết đi, một khi bọn họ dám gây chuyện, không giết mới uống.
Lô Bạch Tượng nói xong lời cuối cùng, cảm khái từ đáy lòng: "Thật sự là khoảng trời riêng. Điểm tiếp theo chính là nơi này rất quan trọng chuyện thu đệ tử, Ngẫu Hoa phúc địa căn bản không thể nào sánh bằng."
Sau đó hắn quay đầu cười nói: "Ví dụ như ngươi đối đãi với Bùi Tiền."
Trần Bình An ừ môi tiếng,"Thu đệ tử, rất khó. Không phải có cái gì thì dạy bọn họ cái đó, Bùi Tiền, ngay từ đầu ta là không muốn dạy, về sau có suy nghĩ đó nhưng mà không dám dạy. Tới hôm nay thì không biết dạy như thế nào."
Trần Bình An ngắng đầu nhìn màn đêm,"Chu Liễm nói giỡn Bùi Tiền là cỏ đầu tường thiết cốt boong boong, thật ra ta cảm thấy vẫn ổn, đứa nhỏ, thiếu niên, trưởng thành, ta cảm thấy đại khái đều sẽ có ba giai đoạn, cỏ nhỏ nhu nhược, nhưng rễ nhất định phải đâm vững chắc. Hễ gió thối, thì cỏ sẽ lay động, thật ra điều này cũng không có gì, cỏ xanh lả lướt, lắc qua lắc lại thôi. Kế đó chính là như trúc xanh núi hoang, có người chán ghét, tuyên bố muốn chém vạn cây trúc, nhưng lại có người đọc sách rất thích trúc, tòa thiên hạ này thậm chí còn có một tòa Trúc Hải động thiên, có tòa Thanh Thần sơn, tiếng tăm rất lớn. Sau đó mới là tùng xanh thẳng tắp."
"Trước kia có một vị kiếm khách rất lợi hại rất lợi hại, đi cùng với ta. Bây giờ quay đầu nhìn lại, hắn đối đãi ta, nếu nói về tính chất, thì cùng giống như ta đối đãi với Bùi Tiền, đều là đang hỏi lòng, là một hồi khảo nghiệm lặng yên không một tiếng động." "Lúc ấy ta vừa mới bắt đầu luyện quyền, hắn không thể dạy ta kiếm thuật cao minh hay sao? Không thể cho ta uống một ngụm rượu thuốc ngâm yêu đan hay sao? Không thể bảo ta pháp môn rèn luyện thể phách thượng thừa sao? Không thể một hơi tặng cho ta pháp bảo đồ vật sao? Đều có thể. Hắn tùy tay làm, mắt cũng có thể không chớp láy một lần."
"Nhưng hắn không hề làm vậy.”
"Vì sao chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận