Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1318: Quỷ Vào Ở Thể Xác Tiên Nhân Để

Chương 1318: Quỷ Vào Ở Thể Xác Tiên Nhân ĐểChương 1318: Quỷ Vào Ở Thể Xác Tiên Nhân Để
Chương 1318: Quỷ Vào Ở Thể Xác Tiên Nhân Đề Lại (2)
Trần Bình An liếc hắn, Thôi Đông Sơn mỉm cười nói: "Chỉ là thành hay không thành, phải xem vận khí tiên sinh tốt hay không."
Trần Bình An đóng cửa lại, chỉ là Thôi Đông Sơn tay mắt lanh lẹ, vội vàng giơ hai tay, mạnh mẽ chống đỡ hai cánh cửa, đau khổ cầu xin nói: "Tiên sinh để ta từ từ nói, nếu thật sự là như ta dự liệu, tiên sinh lại không muốn nghe, vậy thật sự phí phạm của trời, hơn nữa còn là hai thứ tốt cùng nhau chà đạp, lãng phí bỏ lỡ một cơ duyên lớn số mệnh đã định, học sinh tuyệt đối không nói láo chút nào cải"
Thôi Đông Sơn vốn cho rằng phen này phải đợi lần sau tìm cơ hội khác, nào ngờ Trần Bình An đề cho hắn vào phòng.
Thôi Đông Sơn đóng cửa, cười hì hì ngồi xuống, rót cho Trần Bình An và mình một chén trà, sau đó bố trí một cắm chế, để thanh phi kiếm dựa vào chơi cờ đánh cược mà lấy được từ trung thổ kiếm tu kia hiện thân, một tia sáng vàng nhanh như điện chớp, dán mặt đất nhanh chóng xoay tròn một vòng, phi kiếm lướt về mi tâm Thôi Đông Sơn, ánh vàng lơ lửng trên mặt đất lại ngưng tụ không tiêu tan, tựa như dùng phấn vàng vẽ ra một miệng giếng nước màu vàng ở trên mặt đắt.
Thôi Đông Sơn cười hỏi: "Thổ địa nương nương nơi này rất to gan, không biết sống chết, dám theo đuôi chuyến đi võ miếu của tiên sinh, bị ả nhìn thấy một ít chuyện không nên nhìn thấy, càng thêm quá đáng là, thế mà còn không biết xấu hỗ ở trước mặt học sinh tranh công, chẳng lẽ ả không biết thiên địa quân thân sư sao..."
Trần Bình An trực tiếp hỏi: "Cho nên ngươi đã đánh chết thổ địa nương nương?" Thôi Đông Sơn cười ha ha nói: "Sao có khả năng, học sinh chỉ hòa hòa khí khí nói chút đạo lý với nàng, muốn nàng về sau chú ÿ đừng tái phạm là được, vị thổ địa nương nương này cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhìn qua là biết nghe lọt tai, cho nên ta mới tặng một tạo hóa cho ả, xem như kết thiện duyên nho nhỏ."
Trần Bình An một lời nói toạc ra tâm tư của Thôi Đông Sơn,"Nếu không phải chuyến này ngươi còn muốn tới cửa, ta nhắm chừng vị thổ địa nương nương tranh công bất thành này, đã bị xoá tên trong gia phả sơn thủy Thanh Loan quốc rồi nhỉ."
Thôi Đông Sơn cười xấu hỗ nói: "Tiên sinh hiểu lầm ta nhiều, học sinh hôm nay mọi lúc mọi nơi mọi chuyện đều giúp mọi người làm điều tốt."
Trần Bình An uống ngụm trà, Vậy chúng ta nói chính sự."
Thôi Đông Sơn uống trà cho thám giọng, cân nhắc từng câu từng chữ, cần thận tìm từ nói: "Liên quan đến bộ thể xác tiên nhân để lại tựa như gân gà kia, nếu như tiên sinh may mắn, nói không chừng có thể vẹn toàn đôi bên."
Trần Bình An trợn to mắt "Thôi Đông Sơn, ngươi không bị điên đó chứ! Nữ quỷ trong phù lục, không nói đến chuyện ở trong mắt âm dương gia, xương cốt nó có đủ cứng rắn hay không, cho dù là ngươi dùng phương pháp xưng cân luận lưỡng, không nhắc tới chuyện xương cứng hay không cứng, nhưng nói một ngàn nói một vạn, cô ta là nữ quỷ! Nữ quỷ! Bộ thể xác tiên nhân để lại này, là dương thần thân ngoại thân của Đỗ Mậu!"
Ngón tay Thôi Đông Sơn nhẹ nhàng kẹp chén trà, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn chằm chằm Trần Bình An,"Để ý những thứ này làm gì chứ? Cho dù để ý, đây cũng chỉ là chuyện của nữ quỷ trong lá bùa sao, tiên sinh cần gì nhọc tâm nhọc sức?”
Trần Bình An đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói: "Có đạo lý."
Thôi Đông Sơn cười ha ha nói: "Không có hai chữ 'nhưng mà' nữa chứ?"
Tâm tư khẽ động, một lá bùa giấy vàng chất liệu đặc thù bỗng dưng xuất hiện ở trên bàn, hơi phiêu đãng lay động, Trần Bình An lấy "khai môn" thuật phù lục phái không coi là thâm thuý, thả diễm quỷ khô cốt Thạch Nhu thả ra khỏi lá bùa vốn là phòng ốc nhưng giống nhà giam hơn. Thạch Nhu lơ lửng ở trên bàn, một bộ quần áo rực rỡ kéo lê trên mặt bàn, Thôi Đông Sơn ngắng đầu lên.
Thạch Nhu cúi đầu nhìn, thấy một vị thiếu niên tuấn mỹ mi tâm có nốt ruồi đỏ, người sau dù chưa nói gì, chỉ là ánh mắt hắn, rõ ràng minh bạch nói cho cô bốn chữ, ngươi muốn chết sao?
Thạch Nhu tuy không biết thân phận nền tảng người này, thậm chí nhìn không ra tu vi sâu cạn của hắn, nhưng ở sâu trong lòng dâng lên một trận kinh sợ theo bản năng, lập tức bay xuống đát, xoay người sang chỗ khác, không dám đối diện với vị thiếu niên kia, đối mặt Trần Bình An, nhưng cho dù như thế, vẫn cảm giác như có mũi nhọn đâm ở lưng, cô cúi mặt xuống, phá lệ lấy ra một biểu cảm tương đối chân thành mềm mại, nói với Trần Bình An: "Nô tỳ ra mắt chủ nhân."
Thôi Đông Sơn đứng lên, chà chà tay mỉm cười, nóng lòng muốn thử.
Trần Bình An gật gật đầu với hắn.
Thôi Đông Sơn đưa tay đè đầu vai vị nữ quỷ quần áo rực rỡ này, cô như bị sét đánh, một thân âm vật sát khí mênh mông tràn ra, khuôn mặt vặn vẹo, mái tóc đen điên cuồng phiêu đãng. Thôi Đông Sơn đối với điều này coi như không thấy, chỉ nhẹ nhàng nhắc lên, chậm rãi xách cô ả lên, cách mặt đất hơn một thước, lại tăng thêm lực đạo nơi ngón tay, nhắc con diễm quỷ khô cốt hung tính đã lộ lên trên cao hơn một thước nữa. Thôi Đông Sơn còn chưa bỏ qua, lần thứ ba nhắc lên, khung xương nữ quỷ Thạch Nhu nháy mắt sụp đổ, như là thịt nát bị lọc toàn bộ xương cốt, như một con rối giật dây treo giữa không trung, mới chưa xụi lơ xuống đắt.
Thôi Đông Sơn buông tay, nữ quỷ vẫn bị treo tại chỗ, thần hồn run rấy, phiêu diêu bất định, từng tia từng luồng bản nguyên sát khí từ trong thất khiếu chảy ra, không khác gì người sống thất khiếu đỗ máu. Cô ta mở lớn miệng, như đang kêu rên, nhưng lại không có tiếng vang nào phát ra.
Thôi Đông Sơn đi vòng quanh cô ta một vòng, ba lần khiến thân hình nữ quỷ bị nhắc lên cao đều có chú ý, lần đầu tiên là lấy thuật Xưng cân lưỡng luận của toán mệnh tiên sinh cân nhắc cốt khí, lần thứ hai là "Bạt Miêu" của thượng cổ vu chúc, lần thứ ba càng thêm bí ân, là phép Đề cương khiết lĩnh đã được hắn thay đối, thoát thai từ một loại thần thông đọc sách thánh hiền nho gia sáng tạo độc đáo, không khác gì "phép Bát diện xuất phong độc thư", đều là thủ đoạn nho gia thấp nhất cũng phải là sơn chủ thư viện mới có thể khống ché.
Thôi Đông Sơn trừ pháp bảo nhiều, bí thuật hắn am hiểu cũng nhiều, phóng mắt cả tòa Hạo Nhiên Thiên Hạ, cũng là nhân vật một mình một ngọn cờ.
Thôi Đông Sơn liếc Trần Bình An, phát hiện người sau vẻ mặt như thường.
Chung quy không còn là thiếu niên giày rơm năm đó nữa.
Thôi Đông Sơn thu hồi lại suy nghĩ, mang một đồng tiền Tiểu Thử búng về phía mi tâm nữ quỷ, kẻ sau rơi xuống đất, hai tay xương khô chống trên mặt đất, đầu vai run rấy, ngay cả đầu cũng không ngắng lên được, hiển nhiên chịu khổ sở không ít.
Cũng may đồng tiền Tiểu Thử kia ở giữa không trung đã tan rã thành linh khí tinh thuần, khiến đau đớn nữ quỷ ở sâu trong thần hồn gặp thoáng bình ổn lại vài phần.
Trần Bình An hỏi: "Sao rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận