Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1440: Tâm Thân Hướng Tới (9)

Chương 1440: Tâm Thân Hướng Tới (9)Chương 1440: Tâm Thân Hướng Tới (9)
Chương 1440: Tâm Thần Hướng Tới (9)
Bùi Tiền khoanh hai tay trước ngực, lườm Lưu Quan một cái,"Sư phụ ta bèn hỏi lại, nếu không móc tiền ra thì sao hả? Các ngươi không biết sư phụ ta lúc ấy phong thái đại hiệp cỡ nào, gió núi thôi, sư phụ ta cho dù chưa cất bước, đã có phong phạm tông sư trong vạn quân lấy thủ cấp thượng tướng như lấy đồ trong túi, nhìn bọn giặc mờ mịt kia, quả thực chính là... Tiểu bối cỡ này, gà đất chó sành, lấy đầu các ngươi dễ như bỡn.
Trong lòng Bùi Tiền không khỏi bội phục mình, máy quyễn sách diễn nghĩa sa trường và giang hồ kia quả thực không đọc vô ích, lúc này đã phát huy công dụng.
Lưu Quan sốt ruột khó dẳn nổi nói: "Sư phụ ngươi lợi hại thế nào bọn ta đã nghe rất nhiều, quyền pháp vô song, kiếm thuật vô địch, đã là kiếm tiên, còn là võ học đại tông sư, ta đều hiểu, ta chỉ muốn biết kế tiếp tình thế phát triển như thế nào? Có phải một trận đại chiến tanh máu hay không?"
Bùi Tiền trừng mắt nói: "Ngươi cho rằng giang hồ chỉ có đánh đánh giết giết lỗ mãng thô bỉ sao? Người giang hò, bắt luận lục lâm hảo hán hay đầu trộm đuôi cướp, bất luận tu vi cao thấp, đều là người sống sờ sờ! Hơn nữa cũng không có au ngốc!"
Lưu Quan bị dạy dỗ, hiếm thấy có khi chưa cãi lại.
Bùi Tiền nhảy xuống ghé, đi đến một bên,"Đại sơn tặc cầm đầu kia liền giận tím mặt, xách cái rìu lớn nặng tới bảy tám mươi cân, thẹn quá hóa giận, hỏi sư phụ ta, 'Tiểu tử, ngươi có phải chán sống hay không?! Là không muốn sống nữa đúng không?”
Bùi Tiền chạy chậm vài bước, xoay người nói: "Chỉ nghe sư phu ta thong dong lanh nhat nói một chữ, muốn. Trong lúc nhất thời gió nổi mây phun, đám giặc đánh trống reo hò không thôi, khí thế hùng hổ."
Lưu Quan cùng Mã Liêm tập trung tinh thần nghe.
Lý Hòe cắn hạt dưa.
Hắn từng đi theo Trần Bình An nhìn thấy những tình huống lớn, ngay cả nữ quỷ áo cưới cũng từng đối phó rồi, một đám sơn tặc nho nhỏ, Lý Hòe hắn còn không đặt ở trong mắt.
Bùi Tiền chạy tiếp về phía trước, ra vẻ sắc mặt dữ tợn, xoay người nói: "Chỉ nghe thằng nhãi đó tàn khốc nói, hảo tiểu tử, ngươi có biết chữ chết viết như thế nào hay không? !"
Bùi Tiền lại chạy về đường cũ, Sư phụ ta lại nói hai chữ, biết."
Sau đó Bùi Tiền lập tức lấy ngón tay làm bút, lăng không viết chữ Chết, quay đầu nói với ba người: "Ta lúc ấy làm cái động tác như vậy, thế nào?"
Ánh mắt Mã Liêm dại ra.
Lưu Quan vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Bùi Tiền đi đến cạnh bàn, lúc trước Mã Liêm chuẩn bị sẵn nước trà, nó uống một ngụm, nhuận cổ họng, tiếp tục nói: "Đám giặc cướp kia tức giận đến mức kêu oai oái, đám ngực dậm chân, như sa trường nỗi trống, người nọ cầm đầu hướng lên trời rống giận, hai mắt trợn so với chuông đồng còn lớn hơn, hướng đám lâu la dưới trướng ra lệnh, Các huynh đệ, chém chết kẻ thích giả bộ này! Nhát là tiểu cô nương bên hông đeo đao kiếm kia, đừng thấy cô ta tuổi còn nhỏ, nhìn cũng là người từng trải, tu vi cao thâm khó lường, không thể khinh thường... ' "
Bùi Tiền đột nhiên dừng "kể chuyện".
Thì ra trên đầu bị một bàn tay to ám áp đè lên.
Bùi Tiền quay đầu, cười hì hì."Sư phu. người đến rồi à. con đang cùng bọn Lý Hòe...”
Bùi Tiền vốn định thành thật khai ra mình đang nói láo.
Nào ngờ Trần Bình An đã cười nói: "Được rồi, bọn Lý Hòe vẫn là học sinh thư viện, ngươi không cần nói nhiều những chuyện giang hồ này, về sau nếu có thể, các ngươi thành bạn bè, có thể những lúc Lý Hòe, Lưu Quan cùng Mã Liêm đi xa du học, ngươi kết bạn du học với bọn họ là được, đến lúc đó hãy kể kỹ lưỡng hơn với ba người bọn họ.”
Bùi Tiền vâng mạnh một tiếng, cao hứng phán chắn.
Trần Bình An bảo Lý Hòe ăn cơm với bạn bè trước, sau đó đi khách xá tìm mình, Trần Bình An thì dẫn Bùi Tiền đi tìm Lý Bảo Bình.
Trên đường, Trần Bình An nhỏ giọng nhắc nhở: "Nếu tương lai thực sự có cơ hội, cùng nhau du học với ba người bọn Lý Hòe, ngươi phải nhớ một chuyện, lúc đó, bản thân ngươi rốt cuộc có bao nhiêu tu vi võ học, từng lội giang hồ sâu cạn bao nhiêu, nhất định phải nói rõ với bọn họ, không thể chỉ biết thổi phòng mình, ôm hết mọi thứ, khiến bọn họ làm cho rằng cái gọi là giang hồ chỉ có vậy mà thôi, như vậy sẽ rất dễ dàng xảy ra chuyện, nhớ chưa?”
Bùi Tiền gật đầu nói: "Nhớ rồi ạt"
Trần Bình An nghiêm mặt nói: "Phải để ở trong lòng."
Bùi Tiền nhếch miệng cười nói: "Lát nữa quay về con sẽ khắc lên thẻ tre không sót một chữ nào!"
Trần Bình An đi ở trên một con đường nhỏ yên tĩnh của thư viện, lòng có cảm giác, nhẹ nhàng nói: "Vì sao phải hành tấu giang hồ chứ, không phải chỉ đi theo đuổi những phong cảnh tốt đẹp kia, không chỉ là luyện quyền tập võ để mình trở nên cường đại hơn. Còn phải gặp được nhiều người giang hồ tốt hơn so với mình."
"Giống như sư phụ, ở trên thuyền Đả Tiếu sơn nhìn thấy Trương Sơn Phong đói bụng, nhìn thấy Từ Viễn Hà một thân hiệp nghĩa hào khí nhảy vào nhà quỷ, ở trong chùa cổ đồ nát xuất hiện lão Kiếm Thánh Sơ Thủy quốc, đôi phu thê quỷ mị tỉnh quái nhìn như đáng sợ lại tương thân tương ái kia, Phạm Nhị của Lão Long thành, Đảo Huyền sơn Viên Nhựu phủ Lưu U Châu... Sư phụ cũng sẽ có hồ thẹn, kính ngưỡng và hâm mộ thế này thế kia, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể có chút ghen tỊ.” Bùi Tiền kinh ngạc nói: "Sư phụ cũng có thể như vậy sao?"
Trần Bình An xoa xoa cái đầu nhỏ kia,"Ngươi nghĩ sao? Sư phụ cũng có thất tình lục dục, cũng có rất nhiều tật xấu, không thích ai không xem trọng sư phụ, chưa bao giờ thiếu. Chỉ là thấy được người tốt hơn, cũng không thể chỉ nhìn, nhất định phải như ngước nhìn núi cao, tuy không thể tới, nhưng tâm thần hướng tới..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận