Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1410 - Món Quà (7)



Chương 1410 - Món Quà (7)




Vi Lượng cầm bút lông trong tay đặt lên trên giá bút, đứng lên, ở trong phòng chậm rãi đi lại.
Sở dĩ nguyện ý làm việc này.
Không phải là Vi Lượng bị ép bởi đại thế, không thể không đầu nhập vào con Tú Hổ kia, trên thực tế với tính tình của Vi Lượng, nếu Thôi Sàm không thể thuyết phục mình, Vi Lượng hắn rất có thể bỏ qua Thanh Loan quốc kinh doanh hơn hai trăm năm, đi châu khác bắt đầu từ số không, ví dụ như Câu Lô châu càng thêm coi trời bằng vung, ví dụ như Đồng Diệp châu tương đối vận mệnh củng cố, có cơ sở Thanh Loan quốc, đơn giản là lăn lộn thêm một hai trăm năm.
Nhưng lần này Thôi Sàm đích thân tới Thanh Loan quốc, người tìm tới đầu tiên, chính là Vi Lượng hắn. Thôi Sàm và hắn từng có một phen thẳng thắn thành khẩn trò chuyện với nhau, Vi Lượng sau khi biết được phương hướng chính của vị quốc sư Đại Ly này, cùng với quốc sách Đại Ly vương triều định sẵn, Vi Lượng quyết định hợp tác.
Hợp tác, mà không phải đầu nhập.
Vi Lượng chưa tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chưa cò kè mặc cả, Thôi Sàm cũng đối với điều này không có chút nghi ngờ.
Không thể phủ nhận, điều Thôi Sàm mong muốn, so với Vi Lượng càng thêm sâu xa, cho nên Vi Lượng rất chờ mong bức tranh mà Thôi Sàm nói, có một ngày xuất hiện ở trước mắt mình.
“Đem bia văn khắc quốc pháp Đại Ly, dựng bia ở đỉnh các ngọn núi Bảo Bình châu!”
Vi Lượng tới cửa sổ, ánh mắt nóng rực, trong lòng có hào khí kích động.
Hơn cả biển mây chảy xuôi cuồn cuộn ở giữa vẻn vẹn hai ngọn núi lớn kia dưới chân.
Đại trượng phu nên như thế, mới có thể không uổng tới cuộc đời này đi một chuyến, không cô phụ một thân sở học!
————
Trần Bình An đã từng ngồi thuyền vượt châu ba chuyến, biết con thuyền “Thanh Y” này vốn đi chậm, nhưng không ngờ lại đi đường vòng quá nhiều, sau khi cố ý di chuyển dọc theo đường biên cảnh đông bắc cùng phương bắc Thanh Loan quốc, thả xuống mấy nhóm hành khách, thật không dễ gì rời khỏi bản đồ Thanh Loan quốc, vốn tưởng có thể nhanh một chút, lại dừng lại ở lãnh thổ một nước phiên thuộc phương bắc Vân Tiêu quốc, cuối cùng dứt khoát ở giữa trưa hôm nay, ở khu vực ngọn núi trung tâm quốc gia nhỏ này lơ lửng dừng lại, nói là hoàng hôn ngày mai mới xuất phát, khách nhân có thể đi ngọn núi kia ngắm cảnh, đặc biệt là đúng dịp cược đá (1) bốn năm mới có một lần, có cơ hội nhất định phải cược nho nhỏ lấy niềm vui, nhỡ đâu vận may bùng nổ, càng là chuyện tốt, Đăng Hỏa Thạch ngọn núi trung tâm này của Thừa Thiên quốc, được coi là “Tiểu Vân Hà sơn”, một khi đặt đúng, dùng giá thấp mấy đồng tiền Tuyết Hoa, sẽ mở ra Đăng Hỏa Thạch Tủy thượng đẳng, chỉ cần to bằng nắm tay, đó chính là chuyện tốt một đêm phất nhanh, mười năm trước đã có một vị sơn trạch dã tu, dùng hai mươi sáu đồng tiền Tuyết Hoa còn sót lại trên người, mua một khối Đăng Hỏa Thạch không ai xem trọng, to bằng ghế đôn đá, kết quả mở ra Đăng Hỏa Thạch Tủy giá trị ba mươi đồng tiền Tiểu Thử, toàn thân đỏ như lửa.
(1)Cược đá, hay còn gọi là "đổ thạch", là hình thức mua nguyên viên đá để cắt ra lấy phỉ thúy. Viên đá được bán trước khi cắt ra nên bên trong có phỉ thúy hay không, giá trị của phỉ thúy là bao nhiêu thì chưa ai biết được, vậy nên giới đổ thạch thường có câu "một đao nghèo một đao phú".
Đương nhiên nếu là khách thuyền không muốn rời thuyền, có thể ở lại trên con thuyền “Thanh Y” nghỉ ngơi.
Trần Bình An sau khi nghe được tỳ nữ của thuyền giải thích, trong lúc nhất thời không còn lời nào để phản hồi, ở sau khi vị tỳ nữ kia rời khỏi, Trần Bình An đi đến cửa sổ, nhìn sang tòa gọi là trung nhạc một quốc gia kia cách đó không xa, dở khóc dở cười.
Nói là trung nhạc, đừng nói so sánh với tòa Phi Vân sơn kia ở quê nhà, ngay cả tòa Lạc Phách sơn kia thuộc về riêng Trần Bình An hắn, cũng hùng vĩ hơn ngọn núi này rất nhiều.
Trần Bình An đành phải mang theo ba người chuẩn bị rời thuyền, chờ từng chiếc thuyền nhỏ đi tới đi lui, mang theo bọn họ đi về phía ngọn “núi lớn” trung nhạc kia của Thừa Thiên quốc.
Trần Bình An dùng mông nghĩ cũng biết thần chỉ của tòa trung nhạc này, cùng chủ nhân thuyền “Thanh Y”, là đồng bạn làm ăn đôi bên cùng có lợi.
Trong lúc bọn Trần Bình An chờ đợi thuyền nhỏ đón người, khách thuyền bốn phía theo bản năng né tránh ra, nhưng chưa công khai chỉ trỏ, khe khẽ nói nhỏ là không tránh được.
Lúc trước đám người giang hồ chịu thiệt ở trên tay “kiếm tu trẻ tuổi”kia, ở sau khi tới cửa tạ lỗi không có kết quả, đã sớm xám xịt rời thuyền, không dám ở lâu.
Tâm tính mọi người khác nhau.
Gia phả tiên sư vô luận tuổi lớn nhỏ, phần nhiều là mang lòng ghen tị đối với Trần Bình An ôn dưỡng ra hai thanh bản mạng phi kiếm, chỉ là che giấu vô cùng tốt.
Sơn trạch dã tu, thì e sợ vô cùng.
Kẻ có tiền ở thế tục, sau khi trải qua các phương nhân sĩ trên thuyền bàn luận nhuộm đẫm, phần lớn cảm thấy kiếm tu quả nhiên kiêu căng ương ngạnh giống với trong truyền thuyết.
Chỉ có thuyền bên này, gần đây tương đối cung kính đối với đoàn người Trần Bình An, chuyên môn chọn lựa một nữ tử xinh đẹp, thỉnh thoảng gõ cửa, đưa tới một mâm mứt quả tiên gia.
Trên thuyền còn có một lầu các nhỏ gọi mỹ miều là “Tiên Khí trai”, chuyên môn là để một số khách quý nào đó từng ngồi thuyền Thanh Y lưu lại một tác phẩm đẹp.
Trần Bình An khéo léo từ chối, chỉ bảo Chu Liễm đi đối phó viết bức chữ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận