Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1579 - Có Những Trùng Phùng Thật Trớ Trêu (2)



Chương 1579 - Có Những Trùng Phùng Thật Trớ Trêu (2)




Cố Xán nhón chân lên vỗ vỗ đầu Phạm Ngạn: “Đồ ngốc có phúc của đồ ngốc, sau này ngươi nhất định sẽ cùng với cô vợ chưa đầu thai của ngươi sinh ra một rổ con ngốc.”
Phạm Ngạn nhếch môi tự vui mừng.
Cố Xán liếc mắt.
Đến giờ vẫn nghe không hiểu lời nói tốt hay xấu, cũng chẳng nhìn ra người xấu hay người tốt.
Chẳng qua ai cũng thấy đầu óc tên Phạm Ngạn này đúng là thiếu dây thần kinh, nếu như thật sự rời khỏi tầm mắt và đôi cánh của cha mẹ hắn thì đặt ở đâu cũng sẽ bị người ta lừa gạt, nhưng Cố Xán cũng khoan dung với Phạm Ngạn nhất, cũng có lừa tiền nhưng không quá đáng, không cho phép người khác ức hiếp Phạm Ngạn quá nhiều.
Đôi mắt Lữ Thải Tang vui mừng, hình như còn vui vẻ hơn cả Cố Xán: “Đây chính là một chuyện lớn cực tốt, tiếp theo chúng ta đến tiệc rượu đi, Xán Xán, ta với huynh uống thêm mấy chén rượu ô đề nhé.”
Nguyên Viên Hoàng Oanh đảo sở hữu khuôn mặt lớn tròn vo, là vị huynh đệ không tim không phổi nhất trong các "huynh đệ", đối với người nào cũng mang theo vẻ mặt tươi cười, mặc kệ có đùa cợt kiểu gì với hắn, hắn cũng không tức giận.
Chỉ là sau khi nghe được một tin tức chấn động thế gian như vậy thì trở tay không kịp, vẻ mặt Nguyên Viên cũng lập tức cứng đờ, nhưng vừa chớp mắt một cái là đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường, chậc chậc nói: “Sau này mấy người chúng ta cũng được thơm lây từ Cố Xán, vậy chẳng phải là đi ngang Thư Giản hồ mới phù hợp với thân phận chúng ta hay sao?”
Cố Xán cười nói: “Phạm Ngạn, ngươi với Thải Tang còn có Nguyên Viên mang theo hai vị sư huynh của ta đi chiếm chỗ ăn cua tốt trước đi, ta đi vòng vòng mua vài thứ một lát."
Phạm Ngạn nổi nóng không thôi, còn dám trừng mắt thở phì phì với Cố Xán: “Mua đồ? Mua? Cố đại ca, có phải trong lòng ngươi xem thường người huynh đệ là ta không? Trong Trì Thủy thành này, Cố đại ca xem trọng thứ gì còn phải bỏ tiền ra mua hay sao?”
Cố Xán nhảy dựng lên, tát một cái vào mặt Phạm Ngạn: “Mẹ nó ai nói mua đồ là cần phải tốn tiền? Cướp đồ, có khó nghe không?”
Phạm Ngạn chịu một bạt tay, trái lại cười rạng rỡ hơn, một tay ôm mặt một tay giơ ngón cái ra: “Vẫn là Cố đại ca thông minh.”
Cố Xán vung tay lên: “Xéo đi, đừng cản trở thiếu gia ta ngắm cảnh, ở cùng các ngươi còn tìm niềm vui thế nào được.”
Lữ Thải Tang nghiêm mặt nói: “Không được, bây giờ Thư Giản hồ rất loạn, để ta đi cùng với huynh.”
Cố Xán nói với vẻ bất đắc dĩ: “Được được được, có ngươi đi sau lưng ta hít bụi cũng tốt, giống như mấy cô nương vậy.”
Lữ Thải Tang hừ lạnh một tiếng.
Đôi bên từ bến đò, mỗi người đi một ngả, đương nhiên Phạm Ngạn đã chuẩn bị xong xe ngựa xa hoa xa xỉ cho Cố đại ca của hắn.
Cố Xán và Lữ Thải Tang đi về phía một chiếc xe ngựa, còn hai vị khai khâm tiểu nương thì ngồi chung một chỗ.
Trong mắt đám sơn trạch dã tu ở cái nơi Thư Giản hồ rồng rắn lẫn lộn này, Cố Xán và Lữ Thải Tang có một điểm giống nhau duy nhất, đó là hai người đều có một sư phụ tốt, nhưng quan hệ của hai người này thật ra thì cũng không tệ lắm.
Cố Xán vẫn lồng hai tay vào tay áo như cũ, đột nhiên dùng cùi chỏ đụng đụng vào người Lữ Thải Tang, cười khẽ xấu xa nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi đến quê nhà của ta, nếu như vừa hay ngươi không có tu vi gì, ta dám chắc với ngươi, ngươi mà đi vào hẻm nhỏ thì sẽ bị đám lưu manh háo sắc đúng lúc đi ngang qua kia nhìn đến hai mắt tỏa sáng, đuổi theo ngươi sờ loạn xạ, đến lúc đó ngươi sẽ khóc sướt mướt chạy đến cổng nhà ta ra sức gõ cửa, nói Cố Xán Cố Xán, không hay rồi, có mấy gã nam nhân muốn cởi quần áo ta, ha ha, thật sự là mới nghĩ thôi mà đã thấy vui rồi. Nhưng mà thứ còn vui hơn phía sau là cái gì ngươi có biết không, là sau khi đám chó kia lột quần ngươi xong thì chửi ầm lên, mẹ nó tên này là gã có bi! Thú vị lắm luôn đúng không, biết thú vị ở đâu không? Là hắn ta sẽ nghiến chặt răng, lại còn nhẫn tâm xoay người ngươi lại giải quyết tại chỗ... Ái chà chà, không được, ta đau bụng.”
Cố Xán xoay người cười ha ha bước đi.
Vẻ mặt Lữ Thải Tang lạnh như băng: “Gớm ghiếc!”
Hai người lần lượt ngồi vào toa xe, lúc này Lữ Thải Tang mới nhẹ giọng hỏi: “Sao lại thay bộ quần áo này, trước kia không phải huynh không thích ăn mặc hoa hòe lòe lọet hay sao?”
Cố Xán nhắm mắt lại không nói lời nào.
Lữ Thải Tang do dự một chút: “Tên Nguyên Viên này lòng dạ rất sâu, mẫu thân hắn lại có quan hệ thân thích với một vị kiếm tu Nguyên Anh nào đó của vương triều Chu Huỳnh, không ít người của Thư Giản hồ cho rằng chuyện này là do Hoàng Oanh đảo cố ý hù dọa người khác, nhưng sư phụ đã nói với ta rồi, chuyện này đúng là sự thật. Thân phận đầu tiên của mẫu thân Nguyên Viên chính là thị thiếp được sủng ái nhất của vị kiếm tu kia, mặc dù không thể nào cho ả một danh phận nhưng tình cảm chắc chắn vẫn tồn tại, huynh nhất định phải cẩn thận, một khi đánh chết tên Nguyên Viên lòng dạ khó lường thì có nghĩa là huynh sắp bị một vị kiếm tu Nguyên Anh để mắt tới!”
Cố Xán không trừng mắt, nhếch khóe môi lên: “Đừng có nghĩ xấu cho Nguyên Viên như vậy chứ.”
Lữ Thải Tang nói với vẻ cực kỳ tức giận: “Ta chỉ muốn tốt cho huynh! Nếu như huynh không để ý thì sẽ phải chịu thiệt! Cả nhà của Nguyên Viên đều là cái loại thích xài chiêu ngầm đâm sau lưng người khác!”
Cuối cùng Cố Xán cũng mở to mắt hỏi: “Nguyên Viên có xấu hơn nữa thì có thể so được với ta không?”
Lữ Thải Tang bỗng nhiên che miệng cười.
Cố Xán học theo ngữ khí của hắn, nũng nịu nói: “Gớm ghiếc.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận