Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1477 - Xuất Thành Và Lên Núi (2)



Chương 1477 - Xuất Thành Và Lên Núi (2)




Thôi Đông Sơn bỗng nhiên bật cười lớn: “Chuyện này làm được lắm, khiến công tử nở mày nở mặt không ít, nếu không chỉ mỗi cái biểu hiện tệ hại của Tạ Tạ ngươi trong lần tọa trấn trận pháp này cũng đủ để ta thanh lý ngươi rồi, nuôi lâu như vậy, cái gì mà thiên tài tu đạo hiếm thấy của vương triều Lô thị, tư chất chắc chắn phải trên ngũ cảnh, có tốt hơn được gì so với Lâm Thủ Nhất chứ? Ta thấy cái gọi là thiên tài này đúng là lạ quá ha.”
Tạ Tạ e dè nói: “Công tử không trách ta mặc kệ bọn Lý Hoài, Bùi Tiền làm trầy Thải vân tử sao?”
Thôi Đông Sơn vỗ trán một cái: “Ngươi đúng là khờ mà, mà kẻ khờ cũng có phúc của kẻ khờ.”
Nếu như Tạ Tạ tỏ ra nhỏ nhen không hiếu khách, vậy chẳng phải là do Thôi Đông Sơn hắn quản giáo không nghiêm, không biết cách dạy? Đến cuối cùng tiên sinh nhà hắn sẽ trách ai?
Hai lọ Thải vân tử sao có thể so sánh được với mức độ quan trọng của một cọng tóc đám Lý Bảo Bình, Bùi Tiền với Lý Hòe trong lòng tiên sinh?
Tâm trạng Thôi Đông Sơn rất tốt, tiện tay lẳng viên Thải vân tử vào trong lọ đựng cờ, tách một tiếng, giống như chạm vào một loại bí thuật cấm chế nào đó, lọ cờ đó vậy mà hiện lên một bức ảo ảnh, trong hộp cờ vây là bóng mây phiêu du, ẩn hình bóng dáng của thành Bạch Đế thu nhỏ, còn có cầu vồng bắc ngang qua bầu trời, đàn chim hạc sải cánh bay ngang giữa khoảng không rộng lớn.
Thạch Nhu nhìn mà lòng run rẩy, cái tên Thôi Đông Sơn này rốt cuộc che giấu bao nhiêu bí mất đây?
Lần đầu tiên Thôi Đông Sơn nở một nụ cười chân thành với Tạ Tạ, nói: “Không cần biết thế nào, chuyện này ngươi làm tốt lắm, công tử trước nay thưởng phạt phân minh, nói đi, muốn được thưởng thế nào, cứ việc lên tiếng.”
Tạ Tạ nhìn tên ma đầu áo trắng khiến cô cảm thấy lạ lẫm này, trong lòng trăm ngàn loại cảm xúc đan xen.
Thôi Đông Sơn thở dài, đứng dậy, đưa tay gõ vào người Tạ Tạ, dạy dỗ: “Đại nhân vật chỉ cần tuỳ tiện hỏi han ân cần một câu đã có thể khiến cho rất người cảm động không thôi, ghi tạc tận đáy lòng. Thế này thật sự được sao?”
Tạ Tạ như rơi vào một hầm băng.
Thôi Đông Sơn đi đến bên cạnh Tạ Tạ, người sau tứ chi cứng lại, Thôi Đông Sơn đưa tay ra vỗ nhẹ lên mặt Tạ Tạ: “Không sao, so với lúc mới bắt đầu, ngươi cũng tiến bộ lên nhiều rồi, thế là được.”
Thôi Đông Sơn nhấc tay lên, mở lòng bàn tay ra, thanh phi kiếm Ly Hoả hàng cực phẩm xoay quanh lòng bàn tay hắn, là một thanh phi kiếm màu đỏ tươi, nó được bao quanh bởi những ánh lửa xanh đỏ hừng hực cháy.
Thôi Đông Sơn cười nói: “Thanh phi kiếm này đã trở thành một thanh kiếm vô chủ rồi, tặng ngươi, tu hành cho tốt vào, ta cũng không mơ cao ngươi sẽ luyện nó thành vật thuộc về ngươi, khó lắm, ngươi chỉ cần âm thầm nuôi dưỡng cảm tình với nó ở một tòa khí phủ nào đó là được rồi, có thể biến nó thành chiêu phòng hờ cuối cùng vào thời khắc then chốt, đến lúc đó, mặc dù ngươi không phải kiếm tu nhưng phải đối đầu với người ta, khả năng chiến thắng sẽ lớn hơn. Đừng khiến cho công tử nhà ngươi bị mất mặt, đừng có tưởng bây giờ cảnh giới của Lâm Thủ Nhất không cao, đó là vì Đổng Tĩnh cố ý khống chế con đường đột phá cảnh giới của Lâm Thủ Nhất, nếu ngươi không cố gắng thêm nữa, sớm muộn gì cũng bị hắn đuổi kịp.”
Tạ Tạ thấy Thôi Đông Sơn không giống như đang nói đùa, cẩn thận điều tức linh khí, kéo thanh kiếm kia về tay mình.
Một thanh phi kiểm bản mạng của một vị kiếm tu Nguyên Anh.
Điều này có nghĩa là gì? Chính là toàn bộ gia sản và nỗ lực cả đời của vị kiếm tu Nguyên Anh gần như nằm hết trong thứ đồ vật nhỏ bé này vậy.
Nếu như nhất định phải quy ra tiền thần tiên, thế thì ít nhất cũng phải bằng một trăm đồng tiền Cốc Vũ trở lên!
Thời gian hưng thịnh trước khi vương triều Lô thị tận diệt, thuế má một năm của cả nước là bao nhiêu chứ?
Thôi Đông Sơn nhìn Tạ Tạ cảm động mà lệ rơi đầy mặt, đúng là liên quan đến vấn đề ngũ quan mà, cái khuôn mặt vừa đen vừa xấu này.
Đôi chân Thôi Đông Sơn chụm lại, nhảy về phía sau, lớn tiếng mắng: “Dáng vẻ của ngươi cứ như bị trúng tà vậy, còn muốn thút tha thút thít khóc nữa, ngươi đang muốn dọa chết công tử nhà ngươi sao?!”
Tạ Tạ xấu hổ không thôi, nhanh chóng xoay mặt đi, vội vã lau nước mắt.
Cơ thể Thôi Đông Sơn xiêu xiêu vẹo vẹo, ngoắc ngoắc tay với Thạch Nhu: “Lão muội, qua đây, chúng ta tâm sự chút. Ngươi đã bảo vệ tiên sinh nhà chúng ta cả quãng đường dài, không có công lao cũng xem như có khổ lao, lần này còn giúp ta hốt được một thanh phi kiếm Ly Hỏa, ta phải thưởng hậu hĩnh cho ngươi mới được.”
Da gà toàn thân Thạch Nhu dựng ngược cả lên, lắc đầu lia lịa.
Trực giác nói với cô, chỉ cần xách cái thây qua đó nhất định sẽ sống không bằng chết.
Khoé miệng Thôi Đông Sơn khẽ nhếch thành một nụ cười, đột nhiên hắn lật bàn tay lại, chỉ thấy phần bụng của Tạ Tạ phụt một cái bắn ra một đoá hoa máu, một chiếc Khôn Long Đinh bị hắn dùng thủ tàn bạo rút ra khỏi huyệt đạo, lại dùng một tay khác bắt hư không, kéo Thạch Nhu tới trước mặt, một chưởng vỗ vào trán Thạch Nhu, đóng chiếc Khôn Long Đinh nhập vào giữa mi tâm Đỗ Mậu, hoà vào ánh sáng của hồn phách Thạch Nhu.
Tạ Tạ quằn quại trên đất, ngồi dậy ôm lấy bụng, mặc dù đau đến tận tim gan, nhưng dù thế nào đi nữa cũng là một chuyện cực kì tốt, sắc mặt có hơi ủ rũ, nhưng cũng tràn đầy niềm vui.
Năm ngón tay của Thôi Đông Sơn nắm chặt lấy đầu Thạch Nhu, cúi đầu nhìn linh hồn đau đớn gào thét của Thạch Nhu nhưng không hề có một tiếng nào phát ra từ cổ họng, nở nụ cười nói: “Mùi vị thế nào?”
Vì liên lụy tới thần hồn Thạch Nhu, thân xác tiên nhân Đỗ Mậu kia cũng bắt đầu rung lắc kịch liệt.
Thôi Đông Sơn nhìn chằm chằm vào ánh mắt van xin của Thạch Nhu, nhẹ giọng hỏi: “Có cần ta nói cho ngươi biết phải làm thế nào không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận