Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 823: Có Kiếm Từ Biển Mây Đến (4)

Chương 823: Có Kiếm Từ Biển Mây Đến (4)Chương 823: Có Kiếm Từ Biển Mây Đến (4)
Chương 823: Có Kiếm Từ Biển Mây Đến (4)
Đầu vai Trần Bình An khẽ lắc, một quyên chợt đệ ra, quyền ý mãnh liệt, thẳng hướng bầu trời, đánh cho thụ ấm quế tổ tông che đậy khí tượng tiêu viện, ở giờ khắc này lộ ra chân tướng, thì ra nó giống như một rèm nước bao trùm ở trên không Khuê Mạch, bị cương khí một quyền ầm ầm đập tới, gợn sóng từng trận, thế cho nên cảnh tượng phía ngoài tiểu viện bắt đầu hiện ra mờ mờ.
Lão nhân ở trong lòng căm giận nói: "la cũng không tin, đường đường kiếm tu Kim Đan cảnh, không dạy được một võ phu tứ cảnh nho nhỏ!"
Lão nhân trịnh trọng nghiêm túc rút lui về phía sau một bước, một tay chắp sau lưng, một tay kháp kiếm quyết, tàn khốc nói: "Trần Bình An, thử kiếm chân chính chính thức bắt đầu! Phi kiếm Lương Âm, sẽ hư thật giao nhau, đối với thể phách thần hồn của ngươi, rèn luyện một thể, dụng tâm đối địch!"
Thiếu niên ánh mắt kiên nghị, căn bản không nói lời nào, chỉ là thu hồi tư thế quyền cổ xưa kia, chậm rãi trượt nửa bước về phía sau, thật sự là lưu loát như nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui.
Kiếm tu thế gian, kiếm ý ngàn vạn, khác nhau rất lớn.
Kim Đan kiếm tu Mã Trí ngộ ra chân ý kiếm đạo, là bản mạng Lương Ấm một kiếm xuất thế, nguyện nhân gian không còn nắng hè chói chang nóng bức, phi kiếm lướt qua tức là thanh lương thắng địa.
Ở một viện tử bình thường cách tiểu viện Khuê Mạch không xa, hoa quế tiểu nương Kim Túc đang ăn một miếng dưa ngọt, trên đảo có một miệng nước suối thiên nhiên, ướp lạnh dưa và trái cây là ngon nhất, truyền đạo ân sư của Kim Túc, phụ nhân Quế Di, đối với nhân gian mỹ thực nàng sớm đã không còn hứng thú, ở một bên nhìn dung nhan lãnh diễm của đệ tử đắc ý, cho dù là vào giờ khắc này, ăn đồ ăn rất bình thường, cũng toát ra một phần thanh lệ khí độ thiên nhiên, nghĩ rằng khó trách năm xưa Tôn Gia Thụ cùng Phù Nam Hoa, hai vị trẻ tuổi tuấn ngạn nổi tiếng nhát Lão Long thành, đều phải động tâm không thôi với cùng một vị nữ tử. Tôn Gia Thụ thích Kim Túc hay không, đương nhiên là thích, chỉ là phụ nhân không muốn nói toạc ra thiên cơ, bởi vì nàng không cảm thấy Kim Túc cùng Tôn Gia Thụ có thể trở thành một đôi thần tiên quyến lữ, trong những lựa chọn trở thành phu quân của Kim Túc, ở trong lòng phụ nhân, Tôn Gia Thụ tài hoa hơn người, đã chạy tới trước đài lại xếp cuối cùng, Phù Nam Hoa tốt hơn một chút, tốt nhất vẫn là Phạm Nhị.
Chỉ tiếc tình yêu nam nữ thế gian, chưa bao giờ dựa vào nam tử tốt hay xấu, mà phải do hai bên thích hợp hay không.
Điều này biết trách ai bây giờ?
Quế Di có chút tự giễu, thật ra nàng biết từ ban đầu nên trách ai, chỉ là hôm nay, khó mà nói. Nàng hơi hơi kinh ngạc thốt ra tiếng, nhịn không được quay đầu nhìn phía tiểu viện Khuê Mạch bên kia.
Kim Túc nghi hoặc nói: "Sư phụ, làm sao vậy?"
Quế Di cười nói: "Hình như ngươi đã đánh giá quá thấp vị thiếu niên lang họ Trần kia rồi."
Kim túc lại cầm lấy một miếng dưa ngọt giải nhiệt, hờ hừng nói: "Cho dù hắn còn cao hơn nữa cả trời, cũng không liên quan đến con."
Quế Di coi như nghe được một ít tiếng lòng, gật gật đầu, sau đó nói với Kim Túc: "Ngươi có việc để làm rồi, trước tiên đi tới cửa hàng chân núi mua dược liệu về đây, Mã gia gia ngươi để lại lời nhắn ở bên kia, hẳn là đã sớm chuẩn bị thỏa đáng. Sau khi ngươi trở về, đợi cho Mã gia gia mở miệng, lại chuẩn bị cho tiêu viện Khuê Mạch một thùng nước lớn."
Kim Túc ngơ ngác nói: "Như thế nào, khách nhân thiếu niên kia muốn ngâm dược thủy, rèn luyện thê phách? Chuyện này không phải võ phu Luyện thể cảnh mới cần thường xuyên làm sao?”
Cô gái có chút không tình nguyện,"Làm việc này cho một thiếu niên, sư phụ, con có chút không được tự nhiên. Cái này thật ra cũng không phải con là cái gì thân tiểu thư mệnh nha hoàn, bình thường pha trà đánh đàn, dọn dẹp sân cho khách nhân, cùng bọn họ đánh cờ, thi từ phụ xướng, con cũng chịu khó làm, nhưng mà chuẩn bị việc tắm rửa làm cho người ta, con..."
Phụ nhân cười nói: "Như vậy sư phụ tự mình đi làm?”
Kim Túc thở dài, sau khi cần thận lau chùi mấy ngón tay,"Con đi là được thôi mà."
Kim Túc rời khỏi tiểu viện không bao lâu, nhanh chóng quay về, dẫn theo một nhóm khách nhân châu khác khí thế kinh người, nàng vốn còn có chút thấp thỏm, không biết vì sao những người này cố ý muốn bái phỏng "Quế Di", nhưng mà khi nàng nhìn thấy sư phụ đã đứng ở cửa tiêu viện thì lập tức cảm thấy hơi yên tâm, ở sâu trong nội tâm Kim Túc, sư phụ không gì không làm được, Phạm gia khách khanh tuyệt không tầm thường. Tuy sư phụ đối với sư thừa của bản thân, cùng với lịch trình tu đạo, cho tới bây giờ giữ kín như bưng, nhưng mà Kim Túc có thê xác định một sự kiện, với ánh mắt cùng khẩu khí của sư phụ, dù cho không phải một vị Nguyên Anh Địa tiên, ít nhất hẳn cũng là một vị Kim Đan cảnh Luyện khí sĩ.
Không chỉ là Quê Hoa Đảo chiếc độ thuyền vượt châu này, sáu chiếc độ thuyền mỗi lần đi tới đi lui Lão Long thành cùng Đảo Huyền sơn, ít nhất đều phải có một vị tu sĩ Kim Đan cảnh tọa trấn, Quế Di đối với người ngoài chỉ là một trong những quản sự của Quế Hoa Đảo, Luyện khí sĩ Quan Hải cảnh mà thôi, hôm nay cộng thêm Mã gia gia, thật ra Quế Hoa Đảo hiện tại có được ba vị Kim Đan cảnh.
Kim Túc còn thật sự không tin trời có thể sụp xuống được.
Đoàn người kia tổng cộng sáu người, già trẻ nam nữ đều có, toàn bộ đến từ đông nam Đồng Diệp Châu, là đối tác hợp tác lớn nhất trong hành trình lần này của Phạm gia Quế Hoa Đảo, Quế Hoa Đảo gần một nửa kho hằm bí mật, đều cho bọn hắn thuê trọn bao trọn, về phần hàng hóa này là những sản vật Đồng Diệp Châu mới có nào, Kim Túc một quế hoa tiểu nương, đương nhiên không thể biết, nàng chỉ nghe nói là đại nhân vật của một tiên gia tông tự đầu của Đồng Diệp Châu.
Mặc kệ như thế nào, nếu sư phụ tự mình ra mặt, Kim Túc cũng an tâm đi hướng chân núi Quế Hoa Đảo lấy dược liệu.
Sau khi nàng rời khỏi, không nhịn được quay lại liếc mắt nhìn một cái, một vị lão nhân dáng người cực kỳ cao gây, so với nam tử Lão Long thành còn cao hơn nửa cái đầu, hạc phát đồng nhan (1), điều bắt mắt nhất là mặc trường bào đen đặc như mực, hạt bụi nhỏ bất nhiễm, tất nhiên là một chiếc pháp bào thượng thừa.
(1) Tóc trắng như lông hạc, mặt hồng tựa trẻ con
Hộ vệ bên cạnh lão nhân là một vị nam tử trẻ tuổi, tướng mạo bình thường, lông mi rất nhạt, nhưng mà có một đôi mắt cực kỳ hẹp dài, thời điểm nheo mắt lại nhìn người, cho dù là Kim Túc Động Phủ cảnh, cũng phải nổi da gà một trận, không dám nhìn đối diện.
Quế Di mỉm cười hỏi: "Không biết các vị điểm danh tìm ta, là có chuyện gì?”
Nam nhân trẻ tuổi nheo lại đôi mắt, nhìn chăm chăm,"Ngươi chính là Quế phu nhân?" Quế Di thần sắc lạnh nhạt,"Đúng vậy."
Ánh mắt nam nhân nóng hẳn lên, "Tự giới thiệu một chút, ta tên là Khương Bắc Hải, đến từ Ngọc Khuê Tông, tông môn bọn ta vừa vặn khiếm khuyết một chiếc độ thuyền vượt châu, không biết Quế phu nhân có hứng thú gia nhập Ngọc Khuê Tông hay không?”
Quế Di im lặng không lên tiếng.
Nam nhân ha ha cười nói: "Tất cả tồn thất của Phạm gia, toàn bộ thu nhập của Quế Hoa Đảo, lấy trăm năm mà tính toán, ta sẽ không thiếu một đồng tiền, toàn bộ bồi thường cho Phạm gial Tin tưởng Phạm gia không dám, không muốn cũng sẽ không cự tuyệt đề nghị của ta, Quế phu nhân, ngươi cảm thấy thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận